Là tiếng của anh, Dennis, anh quay lại sao? Vì mình ư? Trần Ân ngỡ ngàng, tựa như đang sống trong một giấc mơ vậy. Lòng lại nuôi thêm 1 hi vọng bé nhỏ.
Dennis chạy vào phòng, nắm thật chặt lấy tay Trần Ân. Bàn tay bất giác run rẩy lên.
-Trần Ân, em quên chưa cảm ơn anh. Anh là người bạn tốt nhất của em. Em sẽ đi giành lại hạnh phúc của mình đây. Cảm ơn anh.
Nói rồi, lại giống như 1 cơn bão, đến rồi đi. Bóng anh lại biến mất thật nhanh. Cơ thể ngồi kia run lên, nức nỏ. Bạn sao? Thật sự chỉ là bạn thôi. Bàn tay kia, nắm lấy bàn tay này, đã là điều mơ ước hàng đêm, nhưng giờ lại căm ghét nó vô cùng. Vì nó chỉ là dành cho một người bạn. Rất thân.
Cũng tốt thôi. Anh sẽ hạnh phúc nhé, Dennis.
***
Dennis chạy thật nhanh đến nhà cô, chắc chắn lúc gặp phải xin lỗi cô, phải cầu xin cô tha thứ. Dù có phải quỳ xuống, van xin cô chăng nữa.
Nhưng rồi bước chân lại chợt khựng lại. KẺ kia, đang đứng lặng lẽ trước nhà cô, mắt nhìn lên phòng của cô. Dù căn phòng tối om, nhưng kẻ kia vẫn nhìn nó không rời mắt một phút, vẻ mặt suy tư, đau khổ. Hạ Âu, hắn ta đang làm gì ở đây?
Hạ Âu phát hiện ra Dennis đang nhìn mình, ánh mắt uất hận, ghen tuông. Cậu bé kia, anh mới chỉ gặp hai lần. Mái tóc bạch kim, gương mặt non nớt ngây thơ, nụ cười lúc ở bên Đậu Đậu của anh lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc.
Con người ấy, là người mà anh đã phát hiện ra rằng, đậu Đậu luôn muốn quan tâm, săn sóc, là người Đậu Đâu yêu nhất trên đời. Vì khi bế cô trên tay, cố sưởi ấm cho cô, nhưng người con gái ấy, trong giấc mơ chỉ ggọi tên chàng trai này thôi.
Cậu ta, liệu có thể cho cô ấy hạnh phúc không?
NHưng dù sao, đây cũng là người cô yêu, vậy nên, anh cần giúp cô giữ lấy hạnh phúc.
Denis lạnh lùng gằn lên từng chữ:
-Anh đến đây làm gì?
-tôi chỉ là đưa Nhã Nhược về thôi, cậu đừng hiểu nhầm.
– Hiểu nhầm ư? Đây không phải là cái mà anh muốn để chia rẽ tôi và Nhược Nhược sao?
– Dennis, cậu nghĩ sai rồi, tôi và Đậu…
– hạ Âu, tôi cảnh cáo anh rồi phải không? Hãy tránh xa Nhã Nhược ra.
– Được. Tôi không có ý định phá hoại hai người. Từ mai, tôi sẽ về Mỹ, không gặp lại Nhã Nhược nữa. Cậu hãy yên tâm.
-Anh…
(bạn đang đọc truyện tại Doisuytinh chúc các bạn vui vẻ^^)
-Nhưng tôi có lời này muốn nói. Đã bao giờ cậu nghĩ, lúc ở bên cậu, cô ấy được gì? Chỉ là sự nghi ngờ ích kỉ cá nhân. CHỉ làm cô ấy khổ sở với sự ghen tuông của cậu. Còn tôi, tôi có thể cho cô ấy sự chở che, dám hi sinh bản thân để cô ấy hạnh phúc. Nhã Nhược và tôi, trứơc kia, dù có như thế nào thì vẫn là quá khứ. Còn bây giờ, người cô ấy yêu là cậu. Nhã Nhược rất yêu cậu. Vì vậy hãy trân trọng tình yêu mà người khác không bao giờ có được này.
Hạ Âu đi rồi mà Dennis vẫn còn đứng yên đó, có lẽ Hạ Âu và cả Trần ân đều nói đúng. Cậu đã quá ích kỷ rồi. KHông, cậu làm thế chỉ vì yêu thôi mà. Nhã Nhược.
Dennis đập lấy cửa nhà Nhã Nhược, gào thét tên cô.
Bà Âu vừa mới mở cánh cửa, Dennis đã như một cơn lốc, lao đến phòng cô.
Nhã Nhược đang nằm trên giường, gương mặt tái xanh mệt mỏi.
Cô đang truyền nước, cô đau sao? Chỉ mới 2ngày không gặp mà đã đến mức này sao? Cứ tuởng chỉ mình anh đau khổ hoá ra cô còn là người đau đớn hơn. Nhã Nhược, em tỉnh lại được không?
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai run rẩy của anh, bà Âu dịu dàng nói:
Con bé đã không ăn cả ngày nên ngất đi, hôn mê cả ngày rồi. May nhờ có Hạ Âu đưa nó về, chăm sóc cho nó. Nhưng cả ngày nó chỉ gọi mỗi tên cháu thôi, Dennis. Cô tin và hi vọng cháu sẽ cho Nhược Nhược hạnh phúc. Hứa với cô Được không, dennis?
-Cháu xin lỗi cô, cháu….
Dennis khóc lên, hối hận vô cùng.
-Con trai ngoan, phải mạnh mẽ lên. Như thế mới có thể làm chỗ dựa cho Nhược Nhược được chứ.
-Vâng.
Bà Âu rời khỏi căn phòng, khẽ thở dài. Nhưng lòng lại thấy ấm áp, mãn nguyện. Có lẽ con bé đã có hạnh phúc thực sự rồi.
Anh ngồi bên cạnh cô, khẽ đưa tay vuốt những sợi tóc tơ mềm mại, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô. Sẽ mãi không buông, anh hứa đấy.
Gương mặt kia chợt dãn ra, bình an. Thôi không nói mê nữa mà chìm vào giấc ngủ sâu, yên lành.
Chương 18 Sự thật(tt)
Nửa đêm, Nhã NHược tỉnh dậy, đầu rất đau. Trong lòng đột nhiên lại nhớ ngày nào, cô cũng tỉnh dậy như thế này trong bệnh viện, lúc cha mất. Cơ thể cũng khô khốc như lúc này, nhưng lúc đó, luôn có anh bên cạnh, nắm lấy bàn tay cô, thức cả đêm trông cho cô ngủ ngon giấc. Anh đã vì cô mà hi sinh, mà thức trắng.
Giờ lại rất nhớ hình ảnh mái tóc bạch kim mềm mại ấy phủ kín bàn tay bé nhỏ của cô, lại rất muốn được một lần cảm nhận sự tê tê, mỏi nhừ do đầu anh đè lên tay cô, nặng triũ. Sẽ chẳng bao giờ thêm một lần nữa sao? Tại sao? Tại sao khi có anh trong tay, lại luôn làm tổn thương người ấy, luôn lạnh nhạt, luôn bắt anh hi sinh.
Anh, dẫu sao cũng chỉ là một chàng trai 20, non nớt, ngây thơ trong tình cảm, cũng chỉ là một kẻ bình thường. Cô? Có quyền gì mà bắt anh
phải chấp nhận quá khứ của mình, bắt anh phải nhân nhượng khoan dung chứ. Anh ghen, anh tức giận là điều bình thường thôi, vậy mà lại không biết thấu hiểu cho anh, lại luôn lạnh nhạt, thờ ơ với cảm giác của người ấy.
Anh, trước kia, luôn cười đùa, luôn vui vẻ. Anh, giờ đây, luôn đau khổ, lo âu.
Chính cô, đã cướp đi anh thực sự của mọi người. Đã biến một Dennis tốt bụng, thẳng thắn trở thành kẻ nhỏ nhen, ghen tuông, mâu thuẫn trong tình yêu.
Giá như, có anh một lần nữa, cô liệu có nên giữ anh lại hay chăng?
Rồi lại tự mắng bản thân, làm gì có ngày ấy cơ chứ. Anh, có lẽ đã quá mệt mỏi rồi, không thể tiếp tục cùng cô bước trên con đường tình ái này nữa.
Giờ mới biết, anh đã phải khổ sở ra sao. Muốn khóc quá, nhưng không đủ sức để khóc nữa rồi.
Anh, liệu có thể xuất hiện thêm một lần nữa không? Có thể cho em một cơ hội nhìn lấy anh, một lần thôi, được không?
Nhã Nhược mở đôi mắt mệt mỏi nhìn xuống bàn tay mình, ước nguyện thấy được màu sắc quen thuộc ấy, bạch kim.
Bạch kim, đúng là nó rồi, tay lại cảm thấy mỏi nhừ. Cảm giác trong mơ, sao lại thật đến vậy.
NHững ngón tay mệt mỏi giơ về phía mái tóc ấy, luồn vào trong nó, cảm nhận sự mềm mại, chạm vào da thịt ấy, để làm run rẩy bản thân.
Anh, đã nghe thấy ước nguyện của cô nên đã vào trong giấc mơ này, để cô nhìn anh đúng không? Cảm giác run run của bàn tay, chẳng hiểu sao lại thật đến mức hơn cả ước nguyện đến thế này?
Dennis ngẩng đầu lên nhìn cô, hai ánh mắt chạm vào nhau, như có điện chạy vào người.
NHã Nhược tự mỉm cười thương hại bản thân, sao tim lại có thể đập mạnh đến vậy trước một ảo ảnh chứ. Anh, ngồi kia, vẫn khuôn mặt bơ sữa, vẫn tóc bạch kim gần gũi. Dennis, xin đừng phải là ảo ảnh nữa.
-Em tỉnh rồi sao?
Não đột nhiên ngu ngơ đến mức khó hiểu, trong mơ cũng có thể nói chuyện hay sao? Cô cứ yên lặng, cười mệt mỏi, nhưng lại ngốc nghếch vô cùng.
-Em hôn mê lâu quá rồi đó, anh và bác rất lo lắng cho em đó.
Mẹ, phải rồi. Mẹ cô chắc chắn đang rất lo lắng. Cô thật quá bất hiếu. Cha đã đi xa, chỉ còn mình cô trên đời này, mẹ đã rất quan tâm, chăm sóc cô. Còn cô, lại quá ích kỉ mà lo cho bản thân mình. Tình yêu của cô? Nó là cái gì mà dám làm tổn thương quá nhiều người như vậy?
Dennis ngơ ngác trước nụ cười của cô. Cô, không trách mắng sao? Không hỏi han gì anh sao? Phải chăng cô đã giận rồi?
Lòng lo lắng vô cùng, sợ hãi.
Và thế là trong căn phòng ấy, có hai kẻ ngu ngơ nhìn nhau, im lặng., ngốc nghếch. Hoá ra tình yêu lại làm IQ người ta giảm sút nhiều đến vậy.
-Anh, cảm ơn anh.
Nhược Nhược của anh, đang cảm ơn anh sao?
-Vì điều gì cơ?
-Vì đã xuất hiện ở đây, bên em.
-À… anh chỉ là…
-Thật sự nếu anh không xuất hiện, em sẽ thất vọng vô cùng. Vì thế nên, rất cảm ơn anh đã có mặt nơi này.
-Nhược NHược, anh hứa sẽ không rời xa em nữa, bất cứ khi nào em cần, anh cũng sẽ ở bên. Tin anh nhé.
Cô không trả lời an, cười gượng, thật buồn.
-Anh biết là không thể được mà.
-Tại sao? Cái “ảo ảnh” kia hoảng hốt, sợ hãi.
-Vì một lát nữa thôi, anh sẽ biến mất khỏi nơi này, và chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy nhau nữa.
-Biến mất? Lần này thì Dennis chẳng hiểu nổi cô đang nói gì nữa rồi.
-Nhưng dù cho không thể nhìn thấy anh trong mơ như thế này nữa, giấc mơ này, đã làm em thật sự rất vui rồi.
-nhã Nhược, em nói gì vậy, giấc mơ nào cơ?
-Anh, không phải là đang mơ đấy sao?
Đến đây, Dennis mới hiểu ra cô người yêu ngốc nghếch của mình đang nghĩ cái gì. Anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, đặt nhẹ lên gò má bầu bĩnh của mình. Chợt nhận ra, lúc bàn tay ấy chạm vào anh, cả hai cơ thể cùng run lên.
-Đây không phải là giấc mơ đâu, ngốc quá đi.
Những ngón tay kia, vuốt nhẹ làn da ấm áp, ngón trỏ vuốt nhẹ lên làn môi mềm mại của anh.
Thật quá, đây không phải giấc mơ sao? Anh không phải là ảo ảnh. Anh, thật sự đang ở bên cô ư?
Sao lại giống như mơ thế này? Một dòng nước mắt nóng hổi chảy dài xuống mặt.
Dennis đặt môi lên giọt nước ấy, hút nhẹ. Nóng sôi, mặn chát.
Nhã Nhược đã tỉnh giấc mộng, nhìn anh hỏi thật nhỏ:
-Anh, đã đưa em về sao?
– À …ừ…..Chút ích kỉ đã xen lên, lần đầu tiên trong đời Dennis đã nói dối. Không hiểu sao lại sợ nếu cô biết được là Hạ Âu, chứ không phải anh thì sẽ phải mất cô mãi mãi. Thế là con tim nhỏ nhen cất tiếng đồng thuận. Tự nhủ thầm, chỉ một lần này thôi.
Bất chợt, nghe từ miệng ai đó phát ra câu trả lời, Nhã NHược ngồi bật dậy đặt lên môi anh một nụ hôn ấm áp. Trong đó, còn cảm thấy cả vị mặn của nước mắt ban nãy.
Dennis ngây ngô đáp trả nụ hôn ấy, say đắm. Nhưng lòng vẫn đôi chút băn khoăn tự hỏi: Nếu là Hạ Âu ngồi đây, liệu người được nhận nụ hôn này có phải là anh hay không?
****8***8****
...