watch sexy videos at nza-vids!
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay
home| Game Online| Đọc Truyện
Bây Giờ 23:02,Ngày 18/04/25
Thông Tin Mới
Chúng tôi đang phát triển cố gắng đem lại sự thuận tiện mới với Mhay.Us, phất đấu trở thành Wap Giải Trí, Wap Tủi Game miễn phí và là cổng thông tin giải trí mạnh nhất trên Mobile, đem lại sự hài lòng cho các bạn. Xin cảm ơn.
Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL Hallo Star - Chat trực tuyến cùng IDOL
Bạn đang cảm thấy buồn chán , muốn có người hát nhảy cho mình xem. Thì còn chần chừ gì nữa mà không truy cập ngay vào Hallo Star để thưởng thức các Hot girl hát hay nhảy đẹp . Chắc chắn bạn sẽ rất hài lòng khi đến với Hallo Star - Chat cùng ngôi sao.
» »
Đang xem: 1 | Lượt xem: 5401

Mưa


» Đăng lúc: 12/03/15 06:26:59
» Đăng bởi: Admin
» Chia Sẻ:SMS Google Zing Facebook Twitter yahoo

– Con muốn đến chỗ mấy đứa trẻ. Được chứ ạh?_ Quỳnh đề nghị.
– Uh. Chắc mấy đứa đang ở bếp phụ mấy sơ làm cơm. Có cần ta dẫn đi ko ?
– Ko cần đâu, bọn con sẽ tự đi. Viện trưởng cứ đi nghỉ đi ạh._ Quỳnh
– Nhưng…
– Con vẫn nhớ mà._ Quỳnh cười hiền, một nụ cười đúng nghĩa hiếm hoi.
Quỳnh và Nguyên cúi chào bà viện trưởng một cách cẩn thận rồi đi. Vòng vèo qua mấy con đường rồi bất chợt nó dừng lại .
– Sao ko đi tiếp vậy Quỳnh.
– Anh nhìn này .
Theo tay nó chỉ, Nguyên nhìn thấy trên thân cây cổ thụ già có hai chữ àh ko là hai cái tên được viết xiên xẹo Nguyên và Quỳnh:
– Ngày anh Nguyên khắc chữ lên cây em đã khóc và giận mất mấy ngày đấy.
———————————————-
– Sao anh lại làm thế chứ. Cây cũng biết đau mà, sao anh lại lấy dao rạch vào._ Một con bé vừa khóc vừa nói.
– Ơ, khoan nghe anh nói đã._ Thằng bé con cố gắng thanh minh
– Ứ ừ, em ko nghe. Anh ác lắm. Thế lúc anh rạch anh nhìn thấy nhựa cây ứa ra anh ko xót sao.
– Quỳnh! Đừng thế mà. Sao em ko thèm nhìn xem anh khắc gì lên đó chứ? _ thằng bé cố níu tay con bé con.
– Em ko thèm_ con bé giật mạnh tay ra_ Em ghét anh Nguyên lắm!
Con bé nói xong liền chạy vụt vào trong nhà, còn thằng bé buồn bã đi về. Thực ra cũng chẳng có gì. Chỉ là thằng bé lấy dao khắc lên cái cây già trong viện cô nhi mà con bé sống nhưng bị con bé biết thế là con bé giận dỗi la khóc om sòm.
Mấy ngày sau.
Một con bé len lén chạy đến cái cây già nơi nó và thằng bé cãi nhau hôm nọ. Nó đi vòng quay thân cây và ngó nghiêng rồi dừng lại. Trên vỏ cây xù xì nâu nâu là hai cái tên được khắc vội vàng. Con bé khẽ đánh vần hai từ đó rồi khẽ mỉm cười rồi chạy ngay sang nhà thằng bé.
———————————————-
Quỳnh nhìn Nguyên rồi đột nhiên bất cười:
– Sao em cười?
– Ko có gì. Đi nhanh thôi anh.
Hai đứa đi nhanh tới bếp. Lũ trẻ con đang giúp đỡ mấy sơ nấu ăn và hỏi những câu hỏi ngô nghê. Quỳnh chạy ùa vào:
– Con chào các sơ.Chào mấy đứa !
Nguyên lững thững bước vào sau. Mấy đứa trẻ con thấy có người vào thì thắc mắc:
– Anh chị là ai?
– Àh, ngày xưa chị cũng từng sống ở đây. Lâu rồi về thăm lại. Mà chị tên là Quỳnh, còn anh này tên là Nguyên. Cho chị làm quen với mấy đứa nhé.
– Dạ_ đồng thanh.
– Anh chưa kịp nói gì thì bị nói hết mất rồi. Chán thế_ Nguyên nói với vẻ mặt ỉu xìu
– Hihihi….
Tiếng cười vang rộn cả một vùng nhỏ quê nhỏ béChap 30
Mấy ngày sau, Nguyên và Trang lên máy bay trở về Mĩ.
Tại sân bay, Quỳnh, Quân và Vân đang đứng tiễn hai người kia.
– Anh đi nhá_ Nguyên cười
– Uh_ nó gật nhẹ rồi mỉm cười_ Chúc anh sẽ có một cuộc sống vui vẻ.
– Hừm, gọi anh một tiếng anh Nguyên đi._Nguyên nháy mắt.
– Em sẽ ko gọi đâu. Có thể anh là Nguyên nhưng ko phải Nguyên của em. _ Giọng nó nhẹ như gió thoảng_ Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh!
– Sao em biết?_ Nguyên nhìn vào mắt nó.
– Anh rất giống nhưng vẫn ko phải._ Quỳnh nhún vai.
– Em phải nhớ kĩ những lời anh nói đấy nhé_ Nguyên đến gần nó hơn rồi dùng đầu cốc nhẹ vào đầu nó.
– Anh làm cái gì vậy ?
Nó đang nói thì điện thoại đổ chuông. Quỳnh liền nhấc máy
– Alo_ quay sang Nguyên_ Em xin lỗi.
– Cô chủ! Có… có chuyện rồi._ Bà quản gia nhà nó nói trong điện thoại, giọng nói hốt hoảng đứt quãng thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng hơi thở hổn hển
– Chuyện gì thế?_nó nhăn mặt
– Bà… bà chủ. Bà chủ tự tử, giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.
– CÁI GÌ?! Bà ta tự tử?_ nó quát ầm lên làm cả sân bay quay lại nhìn._ Cô nhắc lại một lần nữa xem nào!_ nó gằn từng chữ
– Lúc nãy, tôi đến thăm bà chủ thì thấy… thấy bà chủ đang nằm dưới đất bất động… xung quanh bê bết là… máu. Tôi đã gọi ngay bác sĩ. Cô… cô vào ngay bệnh viện nhanh lên, tôi sợ bà chủ nguy mất._ nói rồi tiếng khóc vang lên trong điện thoại ngày càng to.
Nó dập máy, bặm môi:
– Chết tiệt.
Nói xong nó chạy như bay ra khỏi sân bay, đến chỗ để xe rồi phóng thẳng đi. Quân cũng nhanh chóng chạy ra lấy xe rồi phóng theo nó, còn Vân thì quay ra :
– Hai người đi vui vẻ nhé, chúc thượng lộ bình an.
Nói rồi chạy ngay ra bắt taxi rồi đuổi theo hai người kia. Trang quay ra nhìn mấy con người vội vã, lạnh lùng:
– Mấy người ngốc!
Còn Nguyên khẽ cười:
– Anh đã nói em chắc chắn sẽ hối hận mà._ quay ra chỗ Trang_ Đi thôi Trang.
Hai anh em đi vào trong, rồi leo lên máy bay đi xa khỏi Việt Nam và trở về nước Mĩ.
Quỳnh phóng ngay xe đến bênh viện rồi chạy lên đến lầu năm. Quân cũng đến ngay sau đó. Vừa vào đến nơi, Quỳnh đã gào ầm ĩ cả lên:
– Bà ta đâu rồi. Đang ở phòng nào hả?
– Cô chủ đến rồi_ Bà quản gia lật đật chạy ra_ Bà chủ đang ở phòng cấp cứu, các bác sĩ đang cứu chữa.
– Sao bà ta dám làm như vậy chứ. Tôi chưa cho phép ai cho bà ta chết. Bà ta phải sống, phải sống để nhận sự đau khổ từ tôi. Hiểu chưa?_ Quỳnh trợn mắt lên
Nó hét lớn rồi chạy đến cửa phòng cấp cứu định xông vào. Nhưng Quân đã chặn nó lại:
– Đó là phòng cấp cứu ko vào được đâu._ Quân giữ chặt tay nó lại
– Buông ra tôi phải vào. Tôi phải vào mắng bà ta một trận, sao lại dám làm việc đó. Tôi ko cho phép, ko cho phép. Bà ta ko được chết mà phải sống, sống để chịu đau khổ, phải chịu cái cảm giác của tôi bao lâu nay. Cậu hiểu chưa?_ Nó vừa nói vừa giãy giụa mong sao thoát khỏi cái vọng kềm của Quân. Nước mắt văng tung tóe chẳng biết vì sự giận dữ hay vì cái gì.
– Im nào_ Quân ôm chặt nó_ TÔI ĐÃ NÓI KO VÀO ĐÓ ĐƯỢC MÀ ( quát lên ) Ngoan đi
Nó ngước mắt lên nhìn Quân, lừ lừ rồi bất chợt nó lên gối Quân một phát. Quân bất ngờ loạng choạng lùi ra,. Vụt. Nó giơ chân lên định đá vào đầu Quân nhưng thằng bé đã kịp cúi xuống. Quỳnh quay ngoắt lại và định giật cánh của im lìm của phòng cấp cứu một lần nữa. Bà quản gia nhìn nó lắp bắp:
– Cô… cô chủ.
Tuy bà biết là nó hay đánh nhau vì ngày trước tất cả những vết thương do đánh nhau của nó đều do bà săn sóc, bà xót nó lắm nhưng nó vẫn cứ thik đánh nhau mà bà ko thể ngăn được, nhưng tận mắt nhìn thấy nó đánh nhau thế này thì là lần đầu. Khi nó vừa định giật cửa thì may sao Quân đã kịp kéo tay nó lại. Nó định dùng chân đập vào tay Quân để thằng bé bỏ tay mình ra nhưng Quân đã túm được chân rồi nhanh chóng vật nó xuống sàn rồi dùng chân đè lên. Nó cố gắng để tuột người ra nhưng ko được. Rồi tay nó lần lần xuống quần rồi khẽ lôi một chiếc phi tiêu ra. Quỳnh nắm cái phi tiêu trong tay khẽ xoay rồi lần lúc Quân ko để ý thì "phập" cắm thẳng vào chân Quân. Thằng bé cúi xuống nhìn rồi ngay lập tức xốc mạnh nó lên, đặt nó xuống ghế rồi ôm chặt vào lòng, mặc kệ máu đỏ đang từ từ loang ra cái quần bò đang mặc và dần loang xuống ghế.
– Bình tĩnh lại đi_ Quân khẽ nói vào tai nó.
Một phút, hai phút rồi ba phút , nó ngồi im trong lòng Quân.
**********************
Cùng lúc ấy:
– Anh Tuấn ơi, em vừa nghe xong. Mẹ chị Quỳnh đang phải cấp cứu trong bệnh viện.
– Hả?_ mồm Tuấn há hốc ra_ Sao lại phải cấp cứu?
– Nghe nói bác ý định tự tử.
– Thế Quỳnh nó…
– Chị ý đang ở trong bệnh viện. Em với anh đến đó ngay nhá.
– Uh. Mà em biết đó là viện nào ko?
– Em biết
Tuấn và Linh liền đi ngay tới bệnh viện.
**********************
Được một lúc thấy Quỳnh có vẻ bình tĩnh lại, Quân buông Quỳnh ra, đi lấy băng băng vết thương ở chân lại. Lúc quay trở lại, điện thoại Quân réo ầm lên.
Quỳnh đang ngồi bất động. Bà quản gia khẽ tiến đến gần khẽ lay nó:
– Cô chủ. Tôi quên nói với cô một chuyện.
– Chuyện gì?_ Nó đáp mà ko thèm nhìn
– Cái này_ bà đưa một tờ giấy gập đôi ra rồi đưa cho Quỳnh_ là tôi tìm thấy trong phòng bà chủ. Hình như là gửi cho cô chủ.
Quỳnh mở tờ giấy ra. Bên trong là bức thư gửi cho nó, mặt giấy còn lấm tấm những vết loang
Chap 31
Gửi con gái yêu!
Mẹ viết bức thư này là khi mẹ đã có cho mình một quyết định quan trọng. Và trước khi thực hiện quyết định ấy mẹ muốn hai mẹ con mình có thể nói chuyện với nhau một cách thẳng thắn nhưng có lẽ việc nói chuyện trong hòa bình giữa hai mẹ con mình là ko thể. Vì thế mẹ quyết định viết bức thư này cho con, mong rằng con sẽ đọc hết nó.
Đã từ rất lâu rồi, hai mẹ con ta ko thể nói chuyện tử tế với nhau một lần nào cả. Và mẹ đã rất buồn. Mẹ cố gắng làm đủ việc để con chú ý đến mẹ hơn một chút nhưng con vẫn thế, vẫn lạnh lùng với mẹ; thậm chí là từ ngày mẹ đón con về nhà con chưa từng gọi mẹ là mẹ một lần nào. Lòng mẹ đau lắm con có biết ko? Mẹ đã từng hi vọng, hi vọng rất nhiều để rồi nhận lại những thất vọng. Và mẹ chợt nghĩ rằng có lẽ suốt cuộc đời này mẹ vẫn sẽ ko thể trở thành mẹ của con được. Mãi mãi.
Mẹ đã nghĩ kĩ và nhận ra rằng hình như con trở thành như ngày hôm nay là do lỗi của mẹ. Nếu ngày đó, mẹ ko bỏ hai bố con thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Con sẽ ko hận mẹ như bây giờ, ko phải chịu đủ những đau khổ để rồi ngày đêm chỉ muốn tìm cách trả thù. Nhưng con ko biết hết con ạh, con ko hề hiểu suy nghĩ của mẹ. Con còn quá bé. Mẹ biết ba con rất yêu mẹ và ông ấy là một người đàn



ông tốt thủy chung nhưng mẹ lại ko như thế. Mẹ cũng đã từng rất yêu ba Quân của con, yêu nhiều lắm. Con đang tự hỏi tại sao mẹ yêu ba con, ba con cũng rất yêu mẹ mà mẹ lại bỏ đi phải ko? Chỉ là do mẹ ko muốn dấn thân vào bất cứ mối quan hệ lâu dài nào cả. Vì mẹ quá yêu ba của con nên đã lấy ông ấy, rồi sau đó mẹ đã hối hận, hối hận thực sự. Mẹ đã nghĩ trên đời chẳng có gì là vĩnh cửu cả, hạnh phúc có chăng chỉ như bong bóng xà phòng. Mẹ lấy ba con, cuộc sống thật hạnh phúc rồi đến một ngày mẹ chợt nhận ra rằng mẹ và ba con đã dần trở nên quá gắn bó. Rồi mẹ sợ. Hạnh phúc, niềm vui mong manh lắm con à. Và mẹ đã chạy trốn. Mẹ sợ lắm, sợ khi đã quá yêu ba con rồi khi ông ấy ra đi thì mẹ sẽ đau khổ ko chịu nổi. Con muốn mắng mẹ là gì cũng được. Ngu ngốc, hèn nhát hay bất cứ cái gì như thế, mẹ cũng sẽ ko nói gì đâu. Nhưng đến bây giờ mẹ vẫn sợ lắm Quỳnh à. Thật đấy!
Sự đau khổ mà con chịu lúc đó đã hình thành tính cách con bây giờ. Con luôn xù lông lên với mọi người để tỏ ra mình mạnh mẽ; con luôn muốn chứng tỏ mình là người trên, người vĩ đại ko phải cũng chỉ vì ko muốn bị lãng quên sao? Dù con có muốn hay ko thì con vẫn giống mẹ. Mẹ cũng đã đổi tính từ khi ông ngoại con gặp tai nạn và mất. Con rất đáng thương, con ghét nhất những ai nói con như thế đúng ko? Nhưng sự thật thì vẫn là như thế. Vĩnh viễn là như thế.
Dù sau khi con đọc những dòng này, con có thể ghét mẹ thêm nhưng mẹ vẫn sẽ viết. Con hãy dừng lại đi, hãy quay trở lại là con của ngày bé. Nếu ko con cũng sẽ trở thành mẹ và khiến những người yêu thương con phải đau khổ. Con ghét mẹ lắm cơ mà, sao lại muốn trở thành một người như mẹ thế? Con bây giờ cũng đâu khác gì mẹ. Con sợ bị tổn thương nên đâu có muốn quan hệ sâu đậm với ai. Nhưng mối quan hệ giữa mẹ và con thì mãi mãi ko thể cắt đứt được. Nó là vĩnh viễn. Nhưng khi mẹ biến mất thì sao nhỉ? Có thể coi là vĩnh viễn ko?
Mẹ đã làm rất nhiều điều để khiến con ghét mẹ nhưng thà thế còn hơn là con ko nhớ gì về mẹ cả. Rồi mẹ chợt nhận ra rằng chuổi ngày dài đằng đẵng nặng nề khi hai mẹ con ta đối mặt với nhau mà chưa từng cùng chung ý kiến một lần nào khiến cả hai đều mệt mỏi. Và có lẽ mẹ nên biến mất thì hơn, ít nhất thì con cũng thoải mái và mẹ cũng được giải thoát. Mẹ ko có ý định chờ đến lúc con trả thù mẹ để thỏa nỗi thù hận của mình đâu, thế này cũng đủ rồi mà phải ko ? Có một số điều mà sau khi mẹ chết mẹ muốn nó được thực hiện:...

Tags: muamua
Bình Luận Bài Viết




Cùng chuyên mục
» Hôn Ước Quý Tộc
» Yêu Em Rồi Đấy
» Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction
» Đại Tiểu Thư Đi Học
» Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
» Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin
1234...373839»
Bài viết ngẫu nhiên
Làng giải trí Việt
Liên hệ: Trần Hữu Trí
Địa chỉ: Ba Đình - Hà Nội
Trang:1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38
U-ON