- À không. Thế là good rồi. Không có lần sau đâu đấy.
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi…..
Nó quay sang Nhật.
- Nhật này, lần sau tớ sẽ trả ơn cậu vụ hồi sáng nhé. Dù sao thì cũng cám ơn cậu nhiều lắm. Tớ về lớp đây.
Nói xong, nó tung tăng dắt tay kái Trang đang ngẫn tò te từ nãy giờ đi nhưng cũng không quên ngoái lại.
- Chiều nay đợi tớ, cẫm về trước đấy, không thì biết tay tớ !!!
- Biết rròi. – Huy vừa nói vừa lắc đầu. Con bạn thân của cậu là thế. Nhưng cậu lại yêu cái tính cách ấy của nó. « Bao lâu rồi Linh nhỉ, 12 năm rồi đấy » Cậu mỉm cười, nắng lại thêm rực rỡ.
Cũng tại đó, Nhật cũng mỉm cười hoà vào những dòng suy nghĩ của riêng cậu. Một người con gái đặc biệt, cuối cùng cậu cũng tìm thấy.
*****
Bên ban công đầy nắng và gió, có một cô gái cực kì sành điệu :
- Uyên hả ? Mày về nước rồi à, khi nào thế ?- Cô gái ở đầu dây bên kia nói mà như hét vào điện thoại.
- Tao mới về được 1 tuần. Hỏi mãi mới biết số của mày.
- À, só-rỳ mày nhớ. Tao thay số nhiều cũng là có lý do đấy nhớ. Thế anh Nhật có về cùng mày không ? Dạo này có còn đẹp trai phong độ như trước nữa không ??
- Chưa gì mà đã nhắc tới anh tao rồi. Có, anh ấy cũng về. Bọn tao đều học ở Redy Sun.
- CÁI GÌ CƠ???????? – Lần này thì Vy hét vào điện thoại thật.
- Ui, Vy ơi là Vy, mày có cần phải hét to thế không hả?
- Có chứ, cần phải hét chứ, tao cũng học ở R.S( Redy sun) đấy, mày học lớp nào????
- Ờ…a1…..
- Tít…tít…tít…
Uyên lắc đầu ngao ngán nhìn chiếc điện thoại trong tay. “ Mày lúc nào cũng thế, Vy ạ.”
Chưa đâỳ 2 phút, Vy đã có mặt tại cửa lớp 11A1, đang lấp ló ở ngoài thì bàn tay ai chạm nhẹ vào vai…Giật mình, Vy quay lại:
- A!!!!!!!!!!!! UYÊN!!!!!!!!!! TRời ơi, nhớ mày hết đi được. Xem nào, nhìn càng ngày càng xinh. Đến tao còn mê huống hồ mấy anh…
- Dạo này mày cũng xinh thế. Suýt nữa thì tao không nhận ra, tưởng nhận nhầm người.
- Quá khen, quá khen….Mà này, Nhật đâu mày, tao cũng nhớ anh ý lắm lắm!!!
- Hỏi thăm tao trước đi!!! Hỏi anh ý làm gì?
- Mày biết rồi còn hỏi…. – Vy xấu hổ ra mặt.
- Tao thích anh Nhật thật mà. Vì thế nên tao có dám yêu ai đâu, đơn phương độc mã suốt mấy năm trời….
- Biết rrồi. Anh ý đi đâu với Huy rồi ý.
- Thế à, chán thật. Thôi lại đây mình tâm sự. Mấy năm rồi chứ có ít ỏi gì đâu.
Vy là bạn thân của Uyên từ hồi cấp 2. Nhà Vy rất giàu có, ngang ngửa với nhà của Uyên. Bố Vy là tổng giám đốc công ty VIX- hãng sản xuất ô tô lớn nhất nước.
- Vy này, cuối tuần này, nhà tao tổ chức tiệc. Mày đến nhé.
- Tiệc gì thế hả mày?
- Chỉ là Party bình thường thôi. Tao sẽ mời rất nhiều người đến. Coi như Party chào mừng anh em tao về nước.
- Ừm, tao sẽ đến. Mà mày mời cả lớp mày à.
- Cũng không hẳn. chỉ 1 số thôi. Cả con bé tên Linh lớp 11B8 nữa.
- Mày quen nó à? – Vy ngạc nhiên. – Con bé đó là học sinh cá biệt trường này mà.
- Tao biết. – Uyên nở một nụ cười bí hiểm như thể nó đang toan tính một âm mưu nào đó ghê gớm lắm.
Gió vẫn thổi, ngoài sân, có hai cô gái đang tươi cười nói chuyện. Hồn nhiên, vô tư. Họ đâu hay biết rằng, ánh mắt của ai đó vẫn dõi theo từng cử chỉ…ghen ghét….
*****
…Gió lại thổi, mạnh mẽ, khẽ khàng luồn qua mái tóc mỏng manh của một cô gái trẻ. Như thường lệ, đôi môi cô khẽ cong lên, nụ cười….hồn nhiên, tự do… ấm áp….
Bên cạnh, người con trai trẻ nhìn cô, đôi môi cũng mỉm cười…nụ cười của hạnh phúc…
Mơ màng….
Lặng lẽ…
Yêu nụ cười ấy, nụ cười đã khiến tim cậu xốn xang….kì lạ.
Từ lúc nào…hình ảnh người con gái ấy đang lớn dần lên, le lói một niềm hi vọng… Đến một lúc nào đó, nó sẽ bùng lên…mãnh liệt…
*****
- Này, cậu suy nghĩ vẩn vơ cái gì đấy, cảm cúm cô nào rồi hả???
Nó lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu bạn.
Huy nhìn nó khó hiểu. Chậc, lại đoán già đoán non, bản tính cũ…ko sửa được. Mà cũng đúng, lần này nó đoán trúng đấy chứ, Đúng là Huy cảm…thật. Cảm nặng là đằng khác. Nhưng ai kia đâu có biết…
Một phút im lặng…
Hai phút…
Mất kiên nhẫn, nó hỏi dồn.
- Đúng rồi hả? hêhê…lần này tớ đoán trúng nhớ… Là ai hả? Khai ra mau.
- …
Huy bất giác nhìn trân trân con bạn. Con bạn thân của nó đấy, vẫn xinh xắn đáng yêu như ngày nào. Chỉ có điều bây giờ nó đã lớn hơn, biết mộng mơ hơn. Vẫn hằng mơ ước gặp các anh Shinee dù chỉ trong mơ thôi cũng được. Chuyện, nói như đùa, nó 17 rồi đấy!!! 17 năm chiến đấu chống chọi với đời chứ chả ít đâu.
Huy do dự, liệu đây có phải thời điểm để cậu nói ra tất cả với cô bạn thân từ hồi còn để chỏm của mình không? Lúc này, trong lòng cậu đang gào thét dữ dội lắm.
Nên…hay…không nên???
Bực bội thật, tại sao con bé Linh này lại không đoán được gì hết thế. Thường ngày nó tinh ranh lắm cơ mà, vậy mà tại sao nó không cảm nhận được chút tình cảm nào của cậu dành cho nó chứ….
Cố tình lãng quên…hay…nó không hề biết gì??
Từng dòng suy nghĩ cứ đong đầy trong tâm trí cậu. Phân vân lắm. Nói ra là đúng hay sai. Liệu nó có chấp nhận tình cảm của cậu hay… ngay cả tình bạn cũng không thể tồn tại ???????
Rồi…cậu quyết định, một quyết định cậu cho là đúng đắn.
Không nói ra…Bởi, có lẽ chưa phải lúc, cậu muốn con bạn cậu vẫn cứ hồn nhiên, vô tư lự như vốn dĩ của nó. Cậu muốn Linh yêu quý của cậu sẽ luôn cười, nhìn nó cười, cậu cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc…
Đó cũng chính là cảm giác khi yêu một người…mình hạnh phúc khi người ấy vui vẻ…
****
- Thôi đi bà cô, cậu định làm bà cụ non vui tính đấy hả ? Cảm cúm gì chứ, chỉ suy đoán lung tung là giỏi… – Huy nhìn nó cười cười.
- Èo…thế mà tớ cứ tưởng cậu đã thầm tương tư cô bạn mới Minh Uyên gì gì đấy rồi. Mà này, nói cho cậu hay nhớ, cô ấy…hình như cũng thích cậu rồi tì phải, hôm nay tớ cứ thấy cô ta nhìn cậu mãi, kô sai đâu….hè hè…
- Tớ đã nói không phải rồi cơ mà. – Huy to tiếng, làm nó giật mình.
- Ơ…không phải thì thôi, có sao đâu, việc gì mà cậu phải nóng thế chứ, buồn cười thật. – Nó nói trong sự ngạc nhiên. Thường ngày nó vẫn ăn nói kiểu…cợt nhả thế mà có sao đâu, tự dưng hôm nay Huy lại nổi cáu với nó. Con trai khó hiểu thật !!!! Hazzzz…
- Thôi bỏ đi. Không nói với cậu nữa.
- Ơ…này… đợi tớ với chứ, định bỏ tớ về một mình à. Tớ là con gái đấy nhớ hơn nữa lại chân yếu tay mềm, lỡ mà có chuyện gì thì sao ??? – Nó hốt hoảng.
- À, ừ nhỉ, tớ quên mất, cậu là con gái. hehe… – Huy cười…cực đểu.
- Cậu nói thế là có ý gì. Ý cậu là tớ không phải con gái đúng không ? – Nó tức tối.
- Đấy là cậu tự nói đấy nhớ. Tớ chưa từng nói đâu.
- AAAAAAA……………. Cậu biết tay tớ……..
Gió lại thổi, từng đợt, từng đợt. Phả vào lòng Huy một nỗi buồn man mác… Rốt cuộc là vì sao….Khó hiểu… !!! Hay…chính cậu đã tự cho mình một đáp án….
*****
Một ngày mới lại bắt đầu.
Mệt mỏi!!
Buồn ngủ!!!
Xui xẻo!!!
Thần xui gõ cửa…
Hôm nay, nó bị mẹ gọi dậy sớm lắm. Mới 6h đã gọi dậy.( Khủng khiếp!!!) . Nó phải hi sinh giấc ngủ ngàn vàng để bò ra khỏi cái giường yêu dấu. Y như cực hình… Rồi không biết mắt nhắm mắt mở thế nào mà đâm sầm vào ngay cái tủ quần áo, u một cục to tướng. Hix, bản tính nó thế, hậu đậu lắm, chẳng làm cái gì nên hồn…@@
****
- Hớ, tiểu thư !!! Hôm nay đổi mốt hả. Làm cái “đống” gì trên trán thế kia??? Hô hô….
Huy vừa thấy nó với cái miếng ơ-go to đùng ngay giữa trán nên không nén nổi cười. Ôm bụng cười giễu cợt .
Còn nó, mắt đăm đăm nhìn kẻ đối diện vẫn đang nhăn nhở cười, mà lại cười đểu nữa chứ. Mặt nó dần bốc khói…
- LÊ VŨ HUY!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Ơ, gì…hí hí ha ha…. – Huy vẫn không nén nổi cười khi nhìn cái bản mặt nó lúc này. ( Trán thì u một cục to, mắt bắn hình viên đạn, mồm trợn ngược lên….hix, mất hình tượng quá!!!).
- Nhìn tớ thế này, cậu vui lắm đấy hả? – Nó hét lên.
- Đâu có, đâu có. Tớ chỉ thấy…ha ha…buồn cười thôi mà…hihaha…
- Cậu có im mồm đi không???? Hôm nay tớ xui đủ đường rồi nhá. Không cần cậu cho thêm đâu .
- Ừ… ừ…thôi thì…thôi…hihi…hix…hihaha…
“Trời ạ, mới đầu ngày đã thế này rồi, không biết đến trường liệu có còn toàn thây sống sót trở về không nữa… Con nam mô a di đà phật…Xin Phật phù hộ độ trì cho con trở về nguyên vẹn trong ngày hôm nay. Nam mô a di đà” . Nó lẩm bẩm một mình. Điệu bộ nó lúc này càng khiến Huy thêm buồn cười.
Thôi thì mặc kệ cái tên bạn trời đánh kia đi. Thích thì cười, cười gãy hết răng đi cũng được… Đáng ghét…!!!!!!!!!!!!!!
Nó vừa đi vừa giậm chân thình thịch với cái cục tức to đùng.
Đau…
****
Vừa bước vào cửa lớp, nó đã giật mình bởi tiếng nói thảnh thót của con Xù mì.
- Này, Linh yêu ơi…..!!! – Cái Trang xù xồ tới như hổ vồ mồi đến chỗ nó, giọng lả lướt… (định dở trò rùi!!!)
- Éo…rởn cả da gà da vịt lên. Kinh người quá cơ. Mày định… định làm gì hả????
Nó nói rồi chắp hai tay trước ngực cứ như là con Trang định dở trò dê xồm ghê gớm lắm.
- Thôi đi con hâm, tao có định làm gì mày đâu. Báu lắm ý…không thèm. Mày đâu phải anh Onew của tao…
- Ờ, thế thì tốt. Tao lại tưởng mày lại như lần trước, chu cái mỏ như cái tĩ vịt ra với tao thì khiếp lắm. Mà này, định nói gì với đại ca hả? Nghe giọng mày không nghi ngờ không được.
- Thì…thì… – Trang xù mì bẽn lẽn.
- ????
- Thì…thì là mà…
- Nhanh…. – Nó gầm lên. – Tao mất kiên nhẫn đấy.
- Ôi, sao trán mày làm sao thế kia, nhìn xấu gái chết được ý …
Trang Xù đột nhiên cao giọng hỏi thăm.
- Kệ tao, xấu tao chứ xấu mày đâu …hâm. – Nó hậm hực.
- Ừ nhỉ, tao đâu có xấu…hừ…tao đẹp mờ – Con Trang hình như vẫn đang thắc mắc ghê lắm. Chao ôi ! Xấu với chả đẹp !!!.
- Cô nương ơi, cô không xấu, được chưa !!! Xinh ! xinh lắm ý, chỉ….hơi giống tinh tinh mới xổng chuồng thôi….ha ha…. – Nó nói, giọng đểu không chịu được.
- Á aaaaaaaaaaaaaaa !!!! Tao phải giết mày !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Trang xù gầm lên.
Thấy thế, nó hốt hoảng.
- Ấy !! Từ từ đã… trước khi giết tao thì phải cho tao biết mày định nói gì lúc nãy đã chứ….phải không ?
- Ừ nhỉ ? Suýt quên mục đích chính. Mà cũng tại mày cơ, chọc tức tao làm gì…Xì……. – Con Xù trề cái môi ra, nhìn mà thấy gớm.
- Vào đề đi…không thì thôi nhớ…. – Nó toan bước về chỗ.
- Đây này ….
Trang xù giơ ra trước mặt nó hai tấm bìa, à không, hình như là thiệp hay đại loại gì đấy, nó cũng chả rõ. « Chắc thằng nào dở hơi lại viết thư tỏ tình chắc, mà cũng đúng thôi, nó đẹp mà. Kha…kha…kha… ». Nó đắc chí cười với cái ý nghĩ hơi ngô ngố của mình.
- Thư tỏ tình của tao hả ???? hô hô..
...