-À, kéo theo cho vui, bao kem luôn. – Nhỏ có gắng biện minh cho âm mưu của mình.
—–***—–
-Muốn nói gì nói đi ! Con nhỏ này ! – "Atula" cằn nhằn.
-Chuyện này… – Tôi đưa mắt nhìn Hải.
Tôi xúc xúc muỗng kem. Nãy giờ tôi cứ nói chuyện lòng vòng mà nhỏ này cũng không hiểu nữa.
-Đi mua chút kem nữa đi ! – Vân nói Hải.
-Ờ. – Hải miễn cưỡng đẩy ghế đi mua kem.
Chờ cho Hải đi, Vân nói :
-Muốn nói gì nói đi !
Chướng ngại vật đã được bãi bỏ. Tôi thoải mái tâm sự với "Atula". Tôi hỏi :
-Nè, hồi đó anh Sơn tỏ tình với bồ sao hả ?
Vân thót lên, mặt nhỏ đỏ lên, như trái cà chua chín. Nhỏ kỳ lắm, lúc ngượng là toàn làm những hành động quái lạ và đây, nhỏ đang cầm cái muỗng kem gõ mạnh vào ly kem, mạnh đến nỗi cái ly sắp bể luôn. Nhỏ ấp úng nói :
-Hỏi gì kỳ vậy ?
-Thì nói đi ! – Tôi năn nỉ. – Đi mà.
Vân ngượng nghịu nói :
-Ảnh coi vậy cũng lãng mạn lắm, trong một lần sinh hoạt ở CLB Karate thành phố, ảnh rủ mình ra chỗ vắng người rồi tặng cho mình bó hoa hồng đỏ thắm và nói : "Anh yêu em ! Yêu em nhất ! Làm ơn hãy làm bạn gái anh đi !"
-Vậy bồ trả lời bằng cách nào ?
-Thì lúc đó mình cũng nhận bó hoa của ảnh rồi nói : "Me too". Mình cũng kết ảnh lâu rồi.
Tôi hoàn toàn bị hụt hẫng. Không ngờ nhỏ Vân lại bình tĩnh như vậy. Còn tôi lại sốc mạnh như thế chẳng lẽ vì tôi không có tình cảm đặc biệt với Thiên ư ?
-Bồ không sốc sao ?
-Có chứ nhưng… – Nhỏ đang nói chợt khựng lại. – Sao hỏi kỳ vậy ? Bộ… bộ có ai đó thổ lộ với bồ rồi hả ?
Tôi cúi gằm mặt, với tâm trạng này thì không nói dối nó được.
-Ừ. – Mặt tôi tự dưng nóng lên.
Tôi len lén nhìn lên. Mắt nhỏ Vân đang trố ra, miệng há hốc hình chữ o. Rồi nhỏ đột nhiên ôm bụng cười sằng sặc. Cười to đến nỗi cả cái quán ai cũng nhìn nhỏ với đôi mắt hình viên đạn hết. Cười đã một hồi, quệt nước mắt nói :
-Trời ơi ! Tưởng chuyện gì, chuyện đó xảy ra như cơm bữa, có gì đâu mà thắc mắc.
-Chuyện này khác ! – Tôi đập bàn, nói lớn. – Đây là…
Nhỏ im lặng, nhìn tôi với ánh mắt gian tựa đạo chích, miệng cười như Lu-pin.
-Là người trong mộng của bồ phải không ? – Nhỏ thì thầm vào tai tôi.
Tim tôi bỗng dưng như muốn ngừng đập. Nói gì đây nhỉ ? Nói không phải thì sẽ không hỏi được, nói phải thì… nhỏ này sẽ buôn chuyện với đám nam sinh ở CLB Karate liền và qua Tết chắc chắn tôi sẽ là tâm điểm của mấy tờ báo lá cải trong lớp. Nói sao đây ?
-Phải không ? – Nhỏ hỏi. – Phải không ? Phải không ? Phải không ?
Con nhỏ này. Trong lúc đó, tôi mất đi tự chủ và đã hét lớn lên :
-Ừ !
-HẢ ? CÁI GÌ ?
Tôi giật mình, nhìn ở quầy tính tiền. Chúa ơi, cả đám con trai ở trường đang chen chúc núp sau quầy tính tiền, còn Hải, hắn đã làm vỡ nguyên ba ly kem thuỷ tinh đắt tiền ở quán. Tôi nhìn Vân, nhỏ đang đổ mồ hôi hột, mặt tái mét, răng đánh vào nhau lập cập.
-Âm mưu của bồ phải không ? – Tôi cho nó một cái liếc.
Nhỏ gãi đầu, cười hì hì :
-Ờ…
-Hay quá ta ! – Tôi xách cổ áo nhỏ lên, giơ cao nắm đấm.
Chuẩn bị cho nhỏ Vân một bài học là cả đám con trai chạy tới, quỳ dưới chân tôi, nước mắt nước mũi đầm đìa, giọng ai cũng tha thiết :
-Ice queen ! Nỡ lòng nào bỏ chúng tôi sao ? (Đứa nào cũng bị tôi từ chối rồi) Ice queen !
Tôi vội vàng xách cổ áo Vân chạy đi chỗ khác, tránh đám con trai dai nhách ấy. Khiếp ! Hơn hai phần ba trong đám ấy là quán quân điền kinh cấp thành phố. Quẹo qua ngõ nào cũng không được.
-Làm sao bây giờ ? – Tôi thở hồng hộc. – Ai cứu tôi với !
-Bên này ! – Có một bàn tay nắm lấy tay tôi kéo qua chỗ khác.
-Nhóc Thiên ! – Vân reo lên.
Thằng nhóc kéo tay tôi chạy rẽ qua một ngõ rồi chạy vào cửa sau của một cửa hàng.
-Thoát rồi đó ! – Nó thở dốc.
-Cám ơn. – Tôi mỉm cười. – Ơ.
Bấy giờ tôi mới nhận ra tôi đang nắm tay nó, rất chặt. Tôi nóng cả mặt.
-Đây về trước đây ! – Tôi đá chân nhỏ Vân một cái. – Cái mặt thấy ghét !
(Lời kể của Vân)
Nhỏ để lại cho tôi nguyên cái chân sưng tấy, bỏ đi về một mình mà chả thèm chịu trách nhiệm chút nào. Lương tâm của nhỏ này chẳng còn cái răng để húp cháo. Trả thù cũng vừa phải thôi chứ. Tôi ôm cái chân của mình mà nhảy cò cò trước con mắt mở to hết cỡ của mọi người đang đứng đó.
-Chị có sao không ? – Nhóc Thiên ân cần hỏi thăm. (Mặt nó vẫn nhịn cười)
-Cám ơn vì cú đá dịu dàng của gia sư nhóc. – Tôi nhăn mặt nói.
-Xin lỗi, cô ấy cứ thế đấy ! Chị có về được không ?
-Không sao ! Đi cò cò cũng không sao ! Cám ơn nhóc !
Tôi ráng lê bước về nhà với bàn chân sưng tấy. Con nhỏ này, tôi mà siêu hơn nó là chắc chắn trong kỳ thượng đài lần sau là tôi sẽ cho nó một trận te tua cho mà xem. Tiếc là giấc mơ chỉ là giấc mơ. Nhiều khi tôi hận ông trời sao cho nó nhiều mặt lợi thế, nó xinh hơn tôi, chạy đua giỏi hơn tôi, học cao hơn tôi, tôi chỉ hơn nó mỗi cái nữ công gia chánh vì trình bày món ăn giỏi hơn nó. Nhưng có vậy thì được gì chứ ? À, nhắc tới nữ công gia chánh, không biết nhỏ hỏi bí quyết trình bày nấu cho ai ăn vậy nhỉ ? Không thấy nhỏ nhắc chuyện đó chắc là thành công rồi.
-Rốt cuộc là ai nhỉ ?
-Ai nhỉ ?
Trời đất ! Cả đám con trai trường tôi đang đứng nghịt đường làm kiểu suy luận. Đám này ở đâu chui ra vậy hả trời ?
-Vân ! Bạn biết là ai không ? – Hải làm đại diện cho nhóm, hỏi.
-Ai mà biết chứ. Nhỏ rất bí mật. – Tôi nói.
-Một chuyện động trời như vậy bạn phải biết chứ.
-Làm như đây là thánh ý. – Tôi cãi lại.
Hải đứng ra giải hoà mọi người.
-Thôi có gì thì để họp đàng hoàng rồi tính.
-Nhất trí !
—–***—–
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Đẹp lắm cháu gái ! – Bà cố xuýt xoa.
-Thật ạ ? – Tôi ngượng ngùng.
Phải nói là đẹp thật đấy chứ, cái tướng võ biền thô kệch của tôi mặc cái áo dài này trông cũng thuỳ mị, dịu dàng ra phết. Nhìn mình trong gương mà tôi cứ tưởng là ai đó chứ không phải là tôi. Cũng có thể là nhờ bộ áo dài màu hồng nên tôi mới giữ được khuôn mặt thuỳ mị, dịu dàng bẩm sinh của con gái. Giờ tôi mới tin cái câu "Người đẹp nhờ lụa".
-Cháu cám ơn hai bà ! – Tôi sung sướng. – Cám ơn vì món quà tuyệt vời này.
-Không có gì, đây là món quà mừng gặp mặt của hai bà cho cháu thôi mà. – Bà nội nghiêng đầu nói. – Thật may mắn là nó hợp với cháu.
-Vâng !
Tôi cầm tà áo, xoay một vòng trước gương. Thật là dễ chịu. Tôi học trường cấp III đã hơn mấy tháng vậy mà chưa từng mặc áo dài trắng, nhìn mấy nữ sinh trường công lập bên cạnh trong tà áo dài tung bay trong gió mà luôn ước ao được mặc một lần cho ra dáng con gái Việt Nam. Giờ thì ước mơ đã thành sự thật rồi.
-Đẹp quá con gái ! – Cha tôi vỗ tay.
-Đẹp không cha ? – Tôi hỏi lại lần nữa.
-Cha cứ tưởng là tiên. – Cha xoa đầu tôi.
-Nội, đã bảo là khỏi mà mời ca sĩ đến nhà mình chi vậy ? – Thằng nhóc đến. – Hả ?
Thằng nhóc nhìn tôi, hình như nó chưa bao giờ thấy tôi trong hình ảnh này. Đúng rồi, từ trước tới giờ nó toàn thấy tôi mặc váy, đầm phương Tây, hay bộ võ phục thôi, còn áo dài thì chưa bao giờ. Nó dụi mắt liên tục, hỏi :
-Phải cô không đấy hả ?
-Cậu nghĩ là ai ? – Tôi tức giận.
-Tôi tưởng… tôi đang nằm mơ.
Nằm mơ ? Chẳng lẽ trong giấc mơ nó luôn thấy tôi như thế này hay sao ?
-Đẹp lắm ! – Nó quay đi.
Tốt rồi. Thế là có thể nói chuyện lại với nhau.
-Tiểu Mai này ! Tối nay là giao thừa, cháu có chơi đốt pháo với ta không ? – Bà cố rút ra một bịch que pháo hoa.
-Đốt pháo ? – Tôi ngạc nhiên.
Hai bà già rồi vẫn thích chơi đốt pháo sao ?
-Đốt pháo ở một khách sạn dòng họ Dương ở ngoài bãi biển. Cháu đi không ?
-Vâng ! – Tôi mỉm cười.
-Nhớ mặc áo dài đi luôn nhé !
-Vâng !
—–***—–
Từng chùm pháo sáng lên trong đêm. Dường như tất cả các thành viên trong dòng họ Dương ai cũng bỏ công việc đến đây vui chơi, khách sạn tuy đông nhưng vẫn dành riêng một phòng đặc biệt cho cả dòng họ ăn tiệc. Nụ cười lúc nào cũng hiện lên trên khuôn mặt họ.
-Vui chứ ? – Phu nhân đưa một cây pháo đã châm lửa cho tôi.
-Vâng ! Chưa bao giờ cháu vui thế này ! – Tôi đón lấy cây pháo.
-Năm ngoái, ta không đón giao thừa ở ngoài này nhưng ta cùng đón giao thừa với anh ấy trong bệnh viện, cũng vui lắm. – Phu nhân nói đến đó thì thở dài.
Tôi hiểu. Mất một người thân cảm giác rất đau đớn. Hồi đó, khi mẹ qua đời tôi đã không thiết gì đến ăn uống, giao thừa nữa.
-Thiên đâu ạ ? – Tôi không thấy thằng nhóc đâu cả.
-Hình như ở trên sân thượng khách sạn. – Một con bé họ Dương khoảng bảy tuổi chỉ lên trên sân thượng.
Tôi vội vàng bỏ đám đông vào bên trong xem thử. Lúc tìm thằng nhóc hình như tôi có nghe tiếng gọi :
-Xích thố !
Nó thoảng qua bên tai thôi nên tôi không chú ý, lên sân thượng.
Bóng nó ngồi trên phần cao nhất của sân thượng. Chăm chú nhìn vầng trăng sáng trên trời. Tôi biết nó chỉ nhìn thế chứ tâm trí nó chỉ nghĩ về việc khác.
Tôi cố hít một hơi thật sâu để có thể bật thành tiếng :
-Sao cậu không xuống dưới đốt pháo ?
-Tôi không thích ! – Nó nói thẳng thừng.
-Ở dưới có mẹ cậu, nội và cố, cả cha tôi nữa mà.
Nó nhảy xuống. Bước đến trước, đưa hai tay đón gió.
-Thế này thích hơn.
-Thật không ?
Nó biết không thể giả vờ nữa nên thở dài nói :
-Cố, nội, mẹ, cha cô đều ở đó, đúng ! Nhưng tôi không có quyền chung vui đâu.
-Tại sao ?
Nó nói :
-Theo quy tắc, các thành viên trong dòng họ phải có những cử chỉ "kính trọng" với người thừa kế, và
người thừa kế phải theo khuôn phép, giữ bộ mặt cho dòng họ.
-Sao vậy ? Chẳng phải phu nhân và hai bà vẫn đang vui chơi đấy sao ? Cả tôi nữa.
-Tôi không biết, theo quy tắc thì đúng là có cả cô, mẹ và hai bà nữa nhưng mấy người kia chỉ áp dụng cho tôi thôi. – Nó mỉm cười cay đắng. – Tôi đành phải chấp nhận, quy tắc mà.
Quy tắc gì chứ ? Chỉ là cái cớ để xa lánh, cô lập nó một mình trong bóng tối. Sự ganh ghét thật đáng khinh, chỉ vì không may mắn như người ta mà xa lánh, làm chiến tranh lạnh như thế này. Cũng như tôi, lúc tôi được thành tích cao, ngoài Vân thì tất cả đều xa lánh tôi, cả nhỏ Trân cũng xa tôi một thời gian, chúng bảo : "Thành tích của mình không xứng để nói chuyện với lớp trưởng." Ai bảo ở địa vị cao là sung sướng đâu ? Ai nói có nhiều tài là hạnh phúc đâu ?
-Cậu chịu được chuyện này ư ? – Tôi bất bình.
-Chịu được chứ ! Đây là quy luật, là cái giá mà tôi phải trả cho bản thân. – Nó thản nhiên nói.
Cái gì cũng phải trả một cái giá tương ứng. Cái gì nó cũng giỏi võ thuật, nấu ăn, ăn nói… nhưng cái giá thật đắt : sự cô độc.
-Khác nào một cuộc mua bán ép giá chứ. – Tôi nói.
-Không ! Đây là cuộc trao đổi không thành công của Thượng đế với tôi nhưng đúng giá, Thượng đế cho tôi quá mức người thường nên cũng lấy lại hạnh phúc quá mức người thường. Tôi chấp nhận !
...