Khi gần về, hắn hỏi facebook e. Nói thật là e bị bất ngờ luôn ạh. Chưa bao giờ e nghĩ việc có fb của 1 người lại khiến mình hạnh phúc đến vậy. Lần lên ngoại này, e thu đc kết quả ngoài mong đợi
2 đứa add fb nhau nhưng chưa từng 1 lần nói chuyện. E thì cứ ngày nào cũng nhảy vào fb hắn dù hắn chẳng bao giờ post 1 cái stt nào. E gặm nhấm đến từng thông tin của hắn. Hắn là 1 vozer (cho phép e gọi thế vì chả biết phải gọi sao nữa), và e – từ 1 đứa chả biết voz là cái khỉ gì – bắt đầu tò mò đi tìm hiểu (cuối cùng cũng chả biết voz là cái khỉ gì). Còn hắn hẳn cũng biết e vừa chia tay với mối tình 5 năm (nhưng chắc ko hiểu đc hoàn cảnh của e đâu, FB cũng chỉ là fb, chẳng nên show quá nhiều đời tư của mình lên đó làm gì).
Rồi cả 2 cũng chỉ im lặng…Dù vậy nhưng e vẫn có cảm giác gần gũi với hắn nhiều hơn. Chẳng hiểu sao nữa (tác dụng của fb chăng?!?)
Lần thứ 2 gặp nhau (cũng trong hè đó), 2 đứa đi chơi riêng. Ko biết có phải ông trời lại thương e hay ko mà tự nhiên đổ mưa ầm ầm. Tụi e ghé vào 1 quán cafe. Tính e hơi bị nhát nên hắn dẫn đi đâu là e đi đó thôi. Hắn hỏi e thix ngồi ngoài hay ngồi trong, e nói “tuỳ a”. Và hắn dẫn e vào trong (cái chỗ cho mấy couple ák). E nhát chứ e ko có ngu, tự nhiên cũng thấy ớn ớn. Đang ngồi ngó ra ngoài thì hắn kêu chị phục vụ kéo rèm lại. WTF? E há hốc mồm, chả biết hắn đang nghĩ cái gì. E hỏi thì hắn nói “Lạnh, kéo lại cho gió khỏi thổi vào”. Kể đến đây tự nhiên e thấy giống mấy truyện trên báo wá =">">. Cơ mà mấy thím làm ơn đừng nghĩ bậy, tụi e là hoàn toàn trong sáng. Thật ra e cũng ko biết hắn có trong sáng hay ko, nhưng e thì hoàn toàn trong sáng ạ
Ngày bé, mỗi lần lên ĐL, cứ vào quán café là lại thấy xung quanh toàn cặp cặp ngồi với nhau, dưới ánh nến nung ninh, ta nói nó ảo chi đâu ák. Tính e vốn hay mơ mộng nữa, nhìn thèm vãi. Và từ lúc nào đó, trong tâm trí e đã ước ao sẽ có ngày, cũng dưới ánh nến đó, e ngồi cùng 1 người mà e thầm thương trộm nhớ, haiz, tất nhiên là e chưa từng nghĩ nó sẽ diễn ra trong cái hoàn cảnh này. E vừa run, vừa sợ, nhưng vẫn cứ thích thích
Chẳng biết sao trong đầu e cứ nghĩ, nếu hắn nói thích e thì sao nhỉ? Chẳng lẽ e nhảy tưng tưng lên như con khỉ ăn ớt sao? Hay nếu hắn hun e, e có đồng ý ko nhỉ? Haiz, đau đầu lém cơ. Nói thật, e thix hắn đó, nhưng mà… e đang ở trong cái mối quan hệ phức tạp vl (tức là dù e với AX chia tay rồi nhưng AX vẫn cứ níu kéo, còn e thì quá mệt mỏi với chuyện tình cảm), giờ nếu hắn ngõ lời… e biết làm sao?
Đầu e nó rối tung rối mù lên, nhưng mà… rối nhất là… hắn chẳng hề có ý gì hết. Hắn ko hề nói thích em, cũng chẳng có ý định hun e. 2 đứa nói chn lung tung, uống hết ly nước, hết mưa, hết lạnh thì về thôi. Tóm lại là… e mém ăn dưa bở (chả biết nên vui hay nên buồn)
ĐL hay đón e bằng những cơn mưa bất chợt lắm ạh. E ko thix mưa, ẩm ướt, khó chịu lắm. Nhưng từ hôm đó, hình như e bắt đầu yêu cơn mưa của ĐL rồi.
Kể đến đây tự nhiên e thèm đi ĐL wá cơ. Chả biết e iu ĐL từ bao giờ mấy thím ạh. Cứ mỗi lần nghĩ đến ĐL, đầu e chỉ có hắn thôi
Ôi trai ĐL… (mắt lim dim… mơ mộng toàn tập)
Chap 4: Em làm bạn gái anh nhé
Từ khi add fb nhau, hắn ko hề để lại 1 dấu hiệu nào cho thấy hắn từng ghé thăm fb e. Nhiều khi, e chỉ chờ 1 cái cmt của hắn, hay đơn thuần chỉ 1 cái like thôi, vậy mà… chẳng có 1 chút gì Mỗi lần onl, điều đầu tiên e làm là nhảy vào xem hắn có onl ko, và hầu như mỗi ngày, e chỉ vào để nhìn nick hắn sáng lên, hoặc tối đi, vậy thôi (bệnh chung của những kẻ tương tư)
Sau hơn 3 tháng, khi e bắt đầu ủ rủ với niềm tin “hoá ra tên này chẳng thèm để ý đến mình dù chỉ 1 chút” thì… 1 ngày đẹp trời, hắn bắt chuyện với e (là lá la). Lý do là e vừa up 1 tấm hình, hắn vào hỏi ai chụp cho e, chỉ có thế, cơ mà e cứ thấy vui còn hơn lượm được vàng í (e chưa lượm đc vàng bao giờ, nhưng e nghĩ chắc là vui lắm)
Ngày đầu 2 đứa chỉ nói nhiêu đó thôi, mấy ngày sau nói được thêm vài câu. E thì vẫn ngày ngày lên fb, để nick sáng (chỉ với 1 mình hắn, vì e ẩn chat với toàn bộ list friend ạ), và chờ hắn. Vâng, vì e nhát, vì e sợ, vì e ngại, và vì e quá thích hắn nên nhiều khi… e chẳng dám mở lời. 1 câu chào đối với e nó cũng khó lắm. Hầu như là… e toàn chờ hắn chat trước. Rồi chẳng biết từ bao giờ, như 1 thói quen, cứ cách 1 ngày, bọn e lại nói chuyện 1 lần, và từ từ gần như là chat hằng ngày
Những ai biết e trong khoảng thời gian đó đều ko khỏi ngạc nhiên vì sao tâm hồn e cứ treo ngược cành cây, lơ lơ lửng lửng suốt ngày (đang ngồi trong lớp mà lắm lúc e cũng ko kiềm chế được, cứ cười hề hề như con điên í). Có vài người bạn cũng biết e thích hắn (phải nói thêm là e có ít bạn lắm, mà hầu như là chẳng thân với đứa nào cả). Lý do bọn nó biết là vì từ khi e học lớp 9 đến giờ, cứ mỗi lần có ai hỏi e về tình yêu, e đều kể về hắn – niềm vui nho nhỏ của e E xem hắn như mối tình trong mộng của mình, hắn giống như bạch mã hoàng tử trong câu chuyện cổ tích mà e vẫn luôn tưởng tượng ra. Haiz, đã bảo là tính e nó khoái mơ với chả mộng lém mà.
Mỗi lần nói về hắn, e đều ko kiềm được cái sự sung sướng của mình. Bạn e thậm chí còn shock trước cái sự hạnh phúc trẻ con đó của e (mà ngay cả bản thân e còn shock nữa là…).
Nói rồi, e ko phải đứa chưa yêu bao giờ, e cũng chẳng phải loại FA ế chỏng chơ ko ai theo đuổi, nhưng sao đối với hắn, tình cảm của e bao giờ nó cũng ngô nghê, ngờ nghệch, ngốc nghếch đến ko thể hiểu nổi. Hắn là chàng trai đầu tiên khiến e bấn loạn như vậy (và đến hôm nay, khi đang ngồi type quyết liệt thế này, tức là sau hơn 7 năm biết hắn, e vẫn còn bấn loạn…)
Có đứa bạn nói với e “Tỏ tình cmn đi. Biết đâu người ta cũng thích mày thì sao?”. Thật ra e cũng muốn lắm chứ, nhưng… e ko dám nghĩ đến chuyện đó E ko dám nghĩ hắn sẽ thích e, e cũng ko dám nghĩ hắn sẽ chấp nhận được e. E và hắn, cứ như ở 2 thế giới khác nhau. Đối với e, hắn ngon đấy, nhưng chỉ là đồ cúng chứ chẳng phải đồ ăn. E ko nói hắn danh giá gì, mà thật sự e cũng chả biết hắn có gì danh giá, chỉ là… e thấy mình ko phù hợp. Cứ có cái gì đó ngăn cách lại, khó diễn tả lắm cơ
Cứ mãi như vậy là e thấy mãn nguyện rồi. Hắn cứ như thế, hằng ngày nói chn với e thế thôi, e đã thấy quá đủ cho mình rồi. Hạnh phúc của e nó giản đơn vậy đấy. Và kéo dài ko bao lâu thì… có 1 sự vui ko hề nhẹ đã xảy ra
30/9/2012
Em vẫn nhớ như in cái đêm trung thu ấy – cái đêm mà bọn FA như e với hắn chỉ biết ngồi ở nhà cầu mưa… (nói câu này tự nhiên chạnh lòng quá. Đêm hôm wa e cũng ở nhà cầu mưa ạh)
Ban đầu, 2 đứa chỉ nói chn vu vơ, rồi từ từ chuyển sang chn tình cảm từ lúc nào e cũng chẳng biết nữa. Bây giờ muốn lục lại mess trong fb coi để review cho cụ thể mà cũng ko được (lý do nói sau) nên e chỉ kể nội dung chính mà e nhớ thôi nhé (vấn đề là lúc đó não e nó phê quá nên cũng chả nhớ rõ nữa)
Chắc là e hỏi hắn “Anh có thích ai ko?” nên hắn mới nói “Có, anh thích 1 người, nhưng a để ở trong lòng”. Câu trả lời đó của hắn vô tình đẩy e vào 1 cái thế rất là khó xử ạ.
Thử nghĩ nhé, nếu người hắn thích ko phải là e (vốn dĩ e hay mơ mộng lung tung nhưng e kị nhất là ăn dưa bở nên phải nghĩ ngay đến cái trường hợp này), chẳng lẽ e lại đi xúi người yêu trong mộng của mình đi tỏ tình với 1 con-mắm-nào-đó? Ừ thì tự nhận là tình cảm của e nó cũng cao thượng thiệt, nhưng e cũng ko đủ can đảm để đưa đẩy rồi nhận lấy kết quả là “hắn thích CON-MẮM-NÀO-ĐÓ chứ chả phải là e”. Tốt nhất là ko nên hỏi tới.
Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại. Dạo gần đây hắn rất hay chat với e, cũng có quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của e. Tức là: cũng có khả năng người mà hắn thích là e 0. Nếu vậy thì… e phải làm sao để hắn nói thật lòng hắn với e?
…
Mà thôi, đó là e tự độc thoại nội tâm nên mới phức tạp vậy, chứ con người mà, ai chẳng có tính tò mò. Dù sợ đau nhưng đôi khi vẫn cứ muốn biết cái sự thật để thôi ko tự dằn vặt mình.
- Anh cần xem xét kĩ tình cảm của mình, đến lúc nào chắc chắn nhất anh sẽ nói với người đó – hắn lúc nào cũng điềm tĩnh như thế
- E ko biết a cần xem xét đến bao giờ, nhưng e nghĩ, khi a đã chắc chắn, thì có lẽ a nên nói ngay, vì biết đâu… blah blah… – lúc đó e chém
gió nên cũng chả nhớ rõ
- Ừ, vậy thì a nói luôn
- …
- Anh thích em đó. Em làm bạn gái anh nhé
Đến lúc này thì e đứng hình luôn ạ
E chỉ muốn biết người đó là ai, e ko hề nghĩ đến việc hắn sẽ tỏ tình với e như thế. Và e cũng ko biết mình phải đối diện với lời đề nghị này như thế nào.
Chap 5:
Trước khi tiếp tục review, e phải khẳng định cho toàn thể bà con cô bác hiểu: đối với những thằng con trai khác, có thể e làm giá này nọ. Nhưng đối với hắn, e chưa từng có cái suy nghĩ đó, và e cũng chưa từng nghĩ sẽ nói dối hắn Dù e và hắn có là gì đi nữa (hay ko là gì đi nữa), dù là bất cứ chuyện gì, e nhất định ko bao giờ làm giá, ko bao giờ nói dối lòng mình
Trở lại lời tỏ tình của hắn, e cứ ngỡ mình chẳng cần suy nghĩ gì nữa. Hơn 6 năm ròng rã e chôn chặt tình cảm của mình, đến bây giờ nghe lời đề nghị đó, e còn gì phải lăn tăn?
Đáng lẽ ra e phải nói “Yes, I do” ngay lập tức (ko khéo hắn lại đổi ý), vậy mà…
Đừng nói e khó hiểu. Tất cả đều có lý do của nó. Ko nhận lời, e cũng dằn vặt, đau khổ lắm chứ Phải ai tuyệt thực 2 ngày mà thấy đồ ăn bày ra trước mắt nhưng ko đc ăn thì mới hiểu đc nổi đau của e (dù đau ko cùng 1 chỗ nhưng ít ra cũng biết là nó khó chịu thế nào)
Nếu nhận lời làm bạn gái hắn, có lẽ e sẽ hạnh phúc đến phát điên lên mất. Nhưng hạnh phúc đó đối với e sao mong manh quá (e cảm thấy thế), lỡ 1 ngày e vụt mất yêu thương, e biết phải làm sao? Có những điều ko cần phải thử nếu biết kết quả ko tốt đẹp gì.
Vâng, tóm cái váy lại là e ko đủ tự tin, ko đủ tự tin để yêu, để đc yêu, và để giữ gìn cái hạnh phúc này. Qua quá nhiều tổn thương, e thấy sợ hãi nhiều hơn…
- E đã thích a hơn 6 năm rồi, nên a phải hiểu e hạnh phúc đến ko nói nên lời trước đề nghị đó của a. E thậm chí thích a còn nhiều hơn cả a thích e đấy, nhưng… e xin lỗi. E ko thể làm bạn gái a được. Có quá nhiều lý do a ko thể hiểu đc đâu…
Ừ, có rất nhiều lý do. Chỉ cần nghĩ đến thôi, tim e dường như cứ đau thắt lại. E ghét bản thân mình. Phải chi… (úp mặt khóc)
…
Hôm sau, e vẫn vô tư chờ đợi hắn trên fb. Gặp hắn, e vẫn mừng như con cún thấy chủ (thiếu cái vẫy đuôi nữa thôi). E nhảy vào hỏi hỏi gì đó, nhưng hôm nay thái độ hắn khác hẳn mấy thím ạh.
E tự thấy mình sao mà đáng trách quá. Đã từ chối người ta rồi mà vẫn cứ nhởn nhơ như chả có gì.
...