– Như vậy là Đan Châu sướng quá rồi. Lúc làm vợ Lưu Khải, đám cưới long trọng. Bây giờ Khải không còn nữa, lại được mẹ của Khiêm bảo bọc.
– Vì bé Bòn Bon là con của Khiêm mà. Nếu không như vậy, thì Khiêm đâu có yên tâm đi học.
Đôi môi mỏng của Tường Vi cau lại. Cô thấy ghét Đan Châu tận xương tủy.
Có một ngày cô sẽ cướp Tử Khiêm của Đan Châu, để cô ta hiểu thế nào là nỗi đau của kẻ bị tình phụ.
Tử Khiêm hài lòng nhìn chung quanh khu phố. Căn nhà được mẹ anh bỏ tiền ra mua cho Đan Châu làm địa điểm mua bán. Cô sẽ nuôi con bằng lợi nhuận của cửa hàng sách và đợi ngày anh trở về.
– Anh biết là em chưa quen mua bán. Nhưng còn Thái Sơn, hắn rành về việc kinh doanh mua bán sách, hắn sẽ giúp em. Em có cần gì liên lạc với Thái Sơn.
Anh phải đi rồi, không có ở cạnh em để giúp đỡ cho em.
Đan Châu cảm động:
– Anh và bác đã lo cho em nhiều như thế này, em mang ơn nhiều lắm.
– Em đừng nói như vậy. Bòn Bon là con anh, có lý nào cha lại để cho con khổ. Bây giờ anh biết trong trái tim em ít nhiều cũng còn hình bóng Lưu Khải.
Anh hy vọng bốn năm nữa khi anh trở về, Khải chỉ còn là bóng mờ trong tim em. Cái chết của Khải tất cả mọi người đều đau lòng.
Đan Châu bâng khuâng nhìn ra vạt nắng. Trời vẫn xanh, nắng vẫn màu vàng nhạt nhòa, mọi thứ vẫn thế nhưng Khải không còn hiện hữu nữa. Anh đã đi rất xa để lại những nhớ thương cho người thân. Mỗi lúc bắt gặp lại kỷ niệm về Khải là Đan Châu không cầm được nước mắt. Có lẽ cô đã yêu Khải, cũng như khi người ta mất đi rồi mới hiểu ra điều đó, người đó vô cùng quan trọng với mình.
– Ngày mai anh đi rồi, anh thật sự không muốn xa em và con chút nào.
Tử Khiêm nắm bàn tay Đan Châu siết nhẹ trong tay mình:
– Anh sẽ nhớ em và con đến chết mất thôi.
Đan Châu dịu dàng:
– Em biết anh nhớ con, nhưng anh đã cam kết với bác. Vậy hãy vì lời cam kết ấy, vì bản thân anh và vì con mà giữ lời cam kết ấy nghe anh!
– Anh nhớ mà. À! Thái Sơn đã đưa bảng catalogue mẫu mấy quầy hàng kệ sách cho em chưa?
– Thái Sơn đưa rồi. Em định sau khi anh đi mới cùng với Thái Sơn đi đặt hàng.
– Phải đó. Em rủ Đông Ngân đi cùng với. Đông Ngân đã học năm thứ hai đại học báo chí, cô ấy có nhiều kiến thức về sách.
Còn lại ngày cuối cùng trước khi sang Nga, Tử Khiêm muốn dành hết cho Đan Châu và con. Anh muốn mua nhiều đồ chơi cho con, bị Đan Châu ngăn lại:
– Con còn nhỏ chưa biết chơi đồ chơi đâu, anh cho con nhiều quá phí tiền đi.
– Đâu có sao. Có mấy năm nữa anh mới về, những đồ chơi này con sẽ tha hồ chơi cho đến khi anh về.
Bên Tử Khiêm, Đan Châu lại nhớ Khải. Khải cũng rất yêu trẻ con. Ngày đưa cô đi sinh, Khải cứ như cái chong ***ng, cô đau một mà dường như Khải đau đến mười …
Tử Khiêm như đoán được ý nghĩ của Đan Châu:
– Em lại nghĩ đến Khải nữa à?
– À, không! Thôi, mình về nhà đi anh.
Tử Khiêm hôn như cù vào bụng con làm cho thằng bé cười thành tiếng.
Thích quá, Tử Khiêm lại hôn tới tấp vào mặt con:
– Ngày mai ba đi rồi, con ở nhà cho ngoan, không được quấy mẹ đó Bòn Bon.
Thằng bé có biết gì đâu, giương đôi mắt to đen nhìn Khiêm. Đôi mắt màu xanh trong veo đáng yêu quá đi thôi. Tử Khiêm cứ hôn lên mặt con và đả đớt nói chuyện với nó. Nhìn hai cha con, lòng Đan Châu ấm lại. Thôi, hãy cứ vì con, dù cho bà Nam có hằn học hay ghét bỏ cô.
– Đan Châu! Em làm gì vậy, lại đây đi!
Tử Khiêm bế con lên, anh đùa với Đan Châu:
– Anh đi xa, nhưng có con bên cạnh, mỗi lần em nhìn con hay hôn con xem như em nhìn anh và hôn anh.
Đan Châu lườm Tử Khiêm:
– Khiêm hay lắm! Con là con và Khiêm là Khiêm chứ.
– Người ta nói yêu con là yêu cha. Nếu em không yêu anh, hỏi nhỏ nha … thì đâu có bé Bòn Bon, đúng không?
– Thôi đi, Khiêm nói chuyện gì đâu không.
– Không phải sao?
Khiêm ôm cả Đan Châu vào mình, anh hôn vào má cô nhưng Đan Châu né người qua:
– Đừng Khiêm!
Tử Khiêm thở dài:
– Em lạnh lùng với anh làm cho anh buồn quá.
– Em xin lỗi, nhưng cái chết của Khải còn quá mới. Nếu như vui vẻ với anh là em có lỗi với Khải. Hãy để cho thời gian lắng xuống nghe Khiêm. Bốn năm nữa, khi đó em đã hai mươi ba và Khiêm được hai mươi bốn, chúng ta trưởng thành và có những suy nghĩ chín chắn hơn.
– Em đã nói như vậy, anh đâu có lý do nào trách em, phải không?
– Chúng ta hãy xem nhau như bạn. Tối nay, anh cũng nên về nhà ăn bữa cơm với gia đình và tâm tình với mẹ anh để cho bà không buồn khi anh đã nặng tình ở đây.
– Anh biết rồi.
Tử Khiêm quay sang đùa với con nhưng không còn vẻ tự nhiên nữa. Anh hiểu cần có thời gian cho Đan Châu quên Khải, dù rằng cô từng thuộc về anh.
Tử Khiêm ôm hôn mẹ mình rồi quay sang hôn con trai, bịn rịn:
– Ba đi nghen con! Ở nhà phải ngoan nge con.
Đan Châu phải giục lần thứ hai, rồi Tường Vi gọi ơi ới, Tử Khiêm mới chịu khom người nhặt chiếc valy nhỏ lên bước theo Tường Vi. Tường Vi cố tình thân mật ôm cánh tay Tử Khiêm, vẫy tay chào mẹ Tử Khiêm và mẹ mình:
– Bác ơi! Mẹ ơi! Hãy giữ gìn sức khỏe nghe. Con và anh Khiêm sẽ chăm sóc cho nhau, đừng lo cho tụi con.
Đông Ngân ngẩn ngơ nhìn theo Tử Khiêm và Tường Vi, rồi quay sang nhìn Đan Châu:
– Đan Châu! Như vậy là sao? Cậu có thấy là Tường Vi cố tình thân mật với Tử Khiêm, nó quên Lưu Khải rồi sao?
Đan Châu cười buồn. Cô không trả lời và cũng thầm hiểu những sắp đặt của gia đình Tử Khiêm muốn gán ghép Tường Vi cho Tử Khiêm. Nếu họ với nhau, Đan Châu cũng không buồn. Tử Khiêm có quyền chọn lựa mà. Cũng như cô đang thầm lặng để tang cho Khải. Nghĩ về Khải, lòng Đan Châu lại đau đớn, ray rứt.
Tử Khiêm và Tường Vi đã khuất sau cầu thang cuốn trong phòng cách ly.
Lúc này bà Nam mới nhìn Đan Châu:
– Căn nhà tôi mua để làm cửa hàng cho cô buôn bán đứng tên Tử Khiêm, nó sẽ là của con trai cô. Nếu cô kinh doanh tốt và sống cho đàng hoàng. Tuy nhiên tôi cũng cần nói rõ, tôi nhận cháu nội, song cô vẫn là người ngoài. Còn tiền bạc, tôi giao cho cô ba chục triệu, cô kinh doanh hiệu quả thì cô hưởng, còn mất vốn trắng tay thì ráng mà chịu, sẽ không có sự giúp đỡ lần thứ hai, và tôi sẽ bắt cháu nội của tôi lại.
Đan Châu cúi đầu:
– Dạ, cháu hiểu rồi, thưa bác.
Bà Nam kéo tay bà Hoàng Vi đi.
Bà Hoàng Vi thân mật:
– Chị cư xử như vậy là quá tình nghĩa độ lượng rồi. Nếu như cô ta một lòng đợi Tử Khiêm. Đàng này, Tử Khiêm vừa đi du học, cô ta vội vã đi lấy chồng.
Để rồi chị xem, Tử Khiêm đi lần này không chừng chưa được nửa năm, cô ta lại ngã vào người đàn ông khác cho mà xem.
Bà Nam cười nhạt:
– Hạng con gái đó tôi thừa biết như vậy. Cho nên tôi bắt làm giấy cam kết, nếu cô ta đi lấy chồng, tôi sẽ bắt cháu nội.
– Chị vẫn muốn chọn cô ta làm vợ cho Tử Khiêm sao?
– Còn lâu! Tôi muốn Tử Khiêm an tâm học thôị. Chừng nó tốt nghiệp là một bác sĩ tự nó sẽ nhận thức ra con bé kia chỉ là một thứ rác rưởi.
Còn lại Đan Châu và Đông Ngân. Đông Ngân đi lấy xe:
– Sáng nay cậu có đi đâu nữa không Châu?
– Mình đi lại mấy cửa hàng đặt mua kệ sách.
– Vậy mình chở cậu về nhà, rồi mình đến trường.
Đan Châu xua tay:
– Thôi, cậu cứ đi đi! Mình đi xe taxi cũng được, kẻo nắng Bòn Bon.
– Ừ, cũng được. Vậy mình đón xe cho cậu.
Tiếng phi cơ chạy rền rền trên đường băng rồi bay lên cao. Đan Châu buồn rầu nhìn lên. Tử Khiêm đã đi rồi đó. Bốn năm nữa, cô và anh sẽ tái ngộ. Chuyện tương lai hãy để cho ngày mai …
Bốn năm sau …
– Anh Khiêm!
Tường Vi tinh nghịch lấy tay vạch mí mắt Khiêm, cô thổi một cái mạnh vào mặt anh:
– Dậy đi anh Khiêm. Thi xong rồi, sắp đến ngày về nước, tranh thủ đi chơi, ai lại ngủ như con heo lười ấy.
Tử Khiêm nhăn mặt gạt Tường Vi ra:
– Thôi đi! Mấy ngày trước học bù đầu bù cổ, bây giờ thi xong, em phải để cho anh ngủ chớ.
– Em không cho đó! Anh có dậy không thì bảo?
Tường Vi cù ngón tay vào hông Tử Khiêm. Vốn không chịu nhột được, Tử Khiêm lăn người qua tránh.
– Không giỡn nghen, Tường Vi!
– Em đâu có giỡn. Em bắt anh dậy đưa em đi chơi. Buồn chết đi được nè!
Sực nhớ, Tử Khiêm ngồi dậy:
– Anh cho em xem cái này nghen!
– Gì vậy? Đừng có nói với em là có ảnh con trai của anh mới gởi qua nghen.
Ở đây nói anh có con trai năm tuổi không ai tin cả.
Tử Khiêm phì cười:
– Không ai tin thì mặc họ. Em nói trúng phóc, anh vừa nhận được cuộn băng video quay hôm bé Bòn Bon mừng sinh nhật năm tuổi, để anh chiếu cho em coi.
– Em chẳng thèm coi.
Tường Vi ngồi bí xị:
– Trong đầu anh ngoài việc họ, bé Bòn Bon và Đan Châu không còn ai nữa sao?
– Có chớ. Ba má của anh.
– Vậy còn em?
– Thì em là bạn anh, hay là em gái anh.
– Anh xấu lắm. Bốn năm học em luôn ở cạnh anh, những cái tết chia sẻ ngọt bùi khi xa quê, bây giờ anh nói như vậy.
Tử Khiêm đùa:
– Vậy chớ em muốn gì đây? Làm chị Hai anh phải không? Nhỏ hơn người ta hai tuổi mà hay lắm.
Tường Vi không sao chịu nổi thái độ của Tử Khiêm, anh cứ như người mất hồn, ngồi bên cạnh cô mà tâm hồn như bay bổng ở đâu đâu.
– Anh Khiêm!
Tiếng quát to giận dữ của Tường Vi khiến Tử Khiêm giật mình ngơ ngác:
– Gì vậy?
– Em hỏi anh cái này đúng hơn? Anh có biết là chúng ta đi hưởng tuần trăng mật không?
Tử Khiêm cau mày:
– Em muốn gì, tại sao em không phút nào để cho anh yên ổn vậy?
Trời đất ơi! Cưới nhau đi hưởng tuần trăng mật, vậy mà Tử Khiêm cứ muốn thu mình vào ốc đảo của anh để suy tư. Tường Vi lăn vào người Tử Khiêm, cố cấu xé anh:
– Em không cho anh yên ổn đó. Chẳng thà anh đừng cưới em, cưới em rồi anh bỏ mặc em, em làm sao chịu cho nổi.
Tường Vi khóc nấc lên. Tử Khiêm thở dài:
– Anh xin lỗi. Nhưng mà tại anh nhớ … Tử Lăng, nó đáng yêu quá, phải không?
Không thể vịn vào cớ nào để gây với Tử Khiêm, Tường Vi bệu bạo:
– Em là vợ anh mà. Anh không ngó
ngàng đến em, em tủi lắm.
– Nín đi em. Hay là bây giờ em thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài chơi.
– Phải đó!
Tường Vi chùi nước mắt, cô biết mình có làm dữ hay khóc lóc cũng vậy thôi.
Tại cô biết Tử Khiêm không yêu mình mà cứ cố vun vào, bây giờ người khổ là cô.
Ngồi dậy đi rửa mặt, Tường Vi cười hớn hở:
– Em mặc áo màu xanh nghe anh?
Tử Khiêm gật đầu miễn cưỡng:
– Ừ.
Anh đã cố gắng lắm rồi, tâm hồn anh cứ điên đảo đảo điên vào cái đêm cuối trước ngày cưới ấy, anh đã ôm Đan Châu trong vòng tay mình và hôn cô cuồng nhiệt, nụ hôn thương nhớ. Anh nhớ lúc đó Đan Châu run rẩy trong vòng tay anh, nước mắt cô trào ra. Đó là giọt nước mắt ăn năn hay hạnh phúc?
– Anh Khiêm! Sao không thay quần áo đi?
– Ờ …
Tử Khiêm đứng lên, bây giờ anh mới thấy hôn nhân không có tình yêu quả là đau khổ, nó giống như một cực hình vậy.
Cả hai người rời khách sạn. Tường Vi đi nép vào Tử Khiêm nồng nàn:
– Khí hậu Đà Lạt lạnh giống như mùa hè ở Matxcơva, Khiêm nhỉ? Mùa đông bên ấy còn lạnh kinh khủng hơn, đi như thế này em nhớ những ngày mình ở bên ấy.
Tử Khiêm cảm động. Dù sao Tường Vi cũng là vợ của anh, cô đã yêu anh như thế kia, anh còn trông hình bắt bóng làm gì, hãy cố quên đi một người làm tan nát trái tim mình. Ôm quàng qua người vợ, Tử Khiêm cố dịu dàng:
– Em lạnh không?
– Không lạnh lắm. Những lúc được anh quan tâm, em thật hạnh phúc Khiêm ạ. Lúc anh xa vắng suy tư buồn khổ, em thấy mình đau khổ vô cùng.
– Sau này anh sẽ không như thế nữa, anh sẽ quan tâm đến em.
– Anh nói phải nhớ đó, ngoéo tay với em đi....