Sinh cầm ly nước chớp mắt rồi nhếch mép cười khẽ: “Hi…”, anh tựa vai vào cửa, đưa ly nước lên uống, mắt liếc nhìn tôi ra chiều ngẫm nghĩ. Còn tôi cũng nhìn anh đầy khó hiểu. “Ông già” ấy đang có “âm mưu” gì thì phải? Tự nhiên tôi thấy rợn cả gáy. Uống xong ly nước Sinh đặt nó cái cộp xuống bàn đầu gần đấy rồi nắm tay tôi kéo đi.
Anh kéo tôi ra cái ngõ tối đó, tôi hét hoảng lên giãy giụa: “Không!!! Em không đi ngõ đó đâu. Ghê lắm.”…
Bình thường cỡ thầy Lâm lôi tôi cũng phải dùng sức mà lôi tôi đi mới nổi, vì tôi có học võ nên sức cũng gần ngang ngửa thầy.
Còn Sinh thì không phải nhọc công, anh nắm cổ tay tôi lôi đi rất nhẹ nhàng. Và tôi để ý là tay anh siết cổ tay tôi rất chặt, rất cứng. Cứng như thép…theo kiểu của một người đã học võ tầm đai đen.
Chúng tôi đi xuống một cầu thang xi măng rất cũ nhưng khá sạch sẽ, không hề bụi bặm. Men theo tường trái là ánh sáng leo lét của mấy cây đèn ốp tường hắt ra. Bên tay phải là những chiếc cửa sổ sắt hoen rỉ được niêm phong kín bằng các thanh gỗ, trên thân có vài ba lỗ bị mọt khoét.
Đến cuối cầu thang, Sinh đẩy hai cánh cửa nhỏ ra. Trước mắt tôi hiện ra phòng giáo vụ quen thuộc và trống trơn với cây quạt trần đang quay tít mù. Mọi người đã về hết rồi. Sinh bước ra đưa tay tắt quạt và chép miệng: “Ai sang quá vậy? Về mà không tắt quạt.”. Tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng nhìn lại lối đi mà tôi chưa bao giờ khám phá mà không hay biết Sinh chuẩn bị một “mưu đồ khủng khiếp” sau lưng tôi.
Thực ra tôi đã thấy cái cửa này trong góc tường phòng khi đứng trước cửa phòng giáo vụ nhìn vào. Nhưng có điều tôi không nghĩ là nó thông lên hành lang lớp học. Đang còn đứng tần ngần ngó lại cái cầu thang, thì sau lưng tôi hai cánh cửa đóng sầm lại. Tôi hoảng hốt quýnh quáng quay lại đập cửa: “Thầy làm trò gì thế ? Mở cửa ra cho em. Mở cửa ra ra.”. Tiếng Sinh từ bên kia vọng sang: “Tôi dẫn em xuống rồi. Giờ tự em đi lên. Chỉ việc đi lên cầu thang thôi, trở lên lớp học đi.” – Tôi bấu cánh cửa hét: “Không!!Chịu thôi. Em…em. . sợ ma lắm. Mở cửa ra cho em đi. Mở ra…”
Tiếng Sinh vẫn quả quyết: “Em đi coi phim ma cà rồng không sợ. Lại sợ ma trong tưởng tượng của em à?Nhảm. Giờ đi lên không? Tôi đếm từ một đến năm. Không đi là tôi lên trên khóa đầu kia lại, nhốt em trong này luôn đó.”. “Không!!! Thầy đừng có hù em. Thầy dám làm thế sao?” – Tôi vẫn đứng đó gào. Rồi tôi nghe tiếng khoa lách cách ở cửa bên kia, tiếng Sinh im lặng rồi anh lên tiếng đếm: “Một…”. Mặt tôi đổ như chàm. Đừng, đừng làm thật chứ.
Tôi ớn lạnh nhìn lên cầu thang với mấy ánh sáng leo lét, thôi đi thôi. Tôi bèn trấn tĩnh hít một hơi dài rồi lao lên cầu thang. Cắm đầu đi thật nhanh mà tim đập thình thịch. Trời phật! Đầu óc tưởng tượng bắt đầu trỗi dậy:”Sợ quá lỡ có ai hiện ra thì sao?” – Lên đến nửa cầu thang tôi đứng lại thở dốc, ôm tim, đưa hai tay khua khoắng: “Bình tĩnh. Thư giãn. Trong đây đâu có gì đâu…”. Tôi hít vào rồi thở ra thật mạnh, nhắm mắt lại mấy giây và mở bừng mắt ra nhìn xung quanh. Quả thật là đâu có gì đâu. Tôi lại hít thở một lần nữa và lần bước tiếp nốt những bậc thang còn lại, ánh sáng đèn nơi hành lang lớp học hiện ra. Lát sau thì tôi đã ra khỏi cái lối đi kinh khủng ấy. Đứng trên hành lang tôi còn ngó lại cái nơi đó lần nữa và tự thán phục mình: “Mình đã rất dũng cảm.”…Sau này nhờ vậy mà tôi không còn sợ bóng tối nữa mà còn trở thành một “con ma cà rồng” thực thụ ngày ngủ đêm thức mà không sợ bất cứ con quái nào trừ con muỗi…(Sau này khi Andrew về Mỹ, tôi phải thức đêm thứ bảy để tranh thủ gặp hắn trên mạng. Giờ tôi mới nhận ra là ngồi chat trong bóng tối rất thú vị. )…
Sinh đã ngồi sẵn trên bệ lan can chờ tôi. Vừa thấy tôi anh mỉm cười hỏi: “Có “con ma nhép” nào ở dưới không, “ma cà rồng”?”. Tôi quay lại sẵn giọng:“Không thấy,mà “ma cà rồng bây giờ sẽ hút máu thầy đây.” – Vừa nói tôi vừa nhào lại định ngắt nhéo anh được cái gì hay cái đó. Nhưng chỉ với một bàn tay của mình anh tóm cả hai bàn tay tôi lại làm tôi không quơ quào gì được cả. Sinh nắm hai tay tôi dòm tôi cố sức giãy giụa mà không nín được cười: ““Nấm lùn di động” mà khoái sân si. Giờ có về nghỉ ngơi để mai đi học không?Hay để tôi kí cho mấy phát vào đầu?”. Ngay khi anh thả tay tôi ra, tôi lập tức chạy ra xa không quên hét lại: “Thầy nhớ nhé. Ipod của thầy còn trong tay em đó.”. Rồi chạy xuống cầu thang đi về…Lúc đó đã tám giờ tối…
Buổi tối khi tôi đang ngồi làm bài ở lớp thì con bé My gọi cho tôi. Nghe giọng nó tôi đoán là nó vừa khóc xong một trận, tôi hỏi: “Chiều này thấy em khóc. Giờ mới khóc xong nữa phải không?Sao mà khóc?Lại bị mất vé nữa hả?”. Con bé giọng nghèn nghẹn: “Hic. . hic…Chuyện này…hic…Chị qua nhà em đi. . hic…”, tôi cau mặt: “Điên hả? Giờ mấy giờ mà qua. Có gì nói luôn đi…”. . . Con nhóc lập tức khóc òa trên điện thoại: “Em…sắp dọn ra. . Hà Nội rồi, tuần sau là đi. Chiều này… em…em…đã nói… em yêu thầy. . em không xa thầy được…Thầy. . hic…hic…nói. . hic…
Tôi nghe như sét đánh bên tai khi nghe bé My nói là nó mới “tỏ tình” với anh vào chiều nay,sao nó dạn vậy? Chắc chắn là Sinh nói không với nó nên nó mới khóc tức tưởi vậy. Nhưng tôi vẫn muốn biết chi tiết nên hỏi dồn:” Hả?Em nói yêu thầy hả? Rồi thầy nói sao?”.
“Thầy nói… thầy xin lỗi nếu thầy có nói gì hay làm gì để em hiểu lầm…hic. . thầy chỉ coi em như em gái thôi. . …Thầy nói em mới lớn nên cảm xúc chưa xác định được…nên cảm xúc đó chỉ là mến mộ thôi…với lại em đâu biết rõ hết về con người thầy đâu mà nói yêu…Yêu vậy là yêu ảo thì không nên … Sau đó nói…em. . còn nhỏ…lo học…là hơn đừng nghĩ linh tinh. Hu hu…Em không chịu đâu…em yêu thầy mà…”. Nói xong nó lại khóc từng tràng trong điện thoại. Tôi thở dài bảo nó: “Thôi…đừng khóc nữa. Thầy đã nói vậy thì em phải biết chứ. Em đừng cố chấp. Còn giờ chị phải đi học bài, có gì thứ bảy nói chuyện với em nhé.” Nói rồi tôi tạm biệt nó và gác điện thoại…
Giờ bài vở gì được. Con nít quỷ…nó còn ghê hơn tôi nữa. Người ta thích ổng gần chết mà còn chưa dám nói thích nữa, còn nó nó phóng tuốt luốt lên chữ yêu luôn rồi…Mà Sinh nói cũng phải…nhưng tôi vẫn nghe tìm mình khẽ nhói lên. . Tôi nghĩ nếu trường hợp bây giờ không phải bé My mà là tôi bây giờ thì sao nhỉ. . ?Chắc chắn là đỡ hơn bé My bây giờ…bởi dù gì tôi cũng đã nếm trải chuyện này từ năm lớp bảy kia. Năm lớp bảy tôi tỏ tình với cậu bạn cùng lớp và kết quả rất thê thảm…Mãi năm năm sau tôi mới quên được, giờ gặp Sinh thì con tim tôi được hàn gắn chút ít…Tốt nhất là tôi nên im lặng trau dồi kiến thức để cưa cho ngã cây…Tôi không dại dột lần thứ hai đâu…Nghĩ là nghĩ vậy nhưng cuộc đời còn nhiều thú vị phía trước…Tôi đâu ngờ sau khi bé My ra đi tôi phải đối mặt với nhiều điều bất ngờ hơn…
Chiều thứ tư, bé My đã không tới lớp. Nó muốn tránh mặt anh. Tội nghiệp con bé!Nó ra đi với con tim vỡ nát. Trước khi đi học, tôi nhận được tin nhắn của nó: “Chị ra tiễn em vào chiều mai nhé. Em định dây dưa đến tuần sau mới đi vì còn thầy. Giờ em đã nói với mẹ thứ năm có thể đi. Nhắn với thầy là em chào thầy. Chắc thầy không quan tâm đâu nhỉ…”. Giọng con bé chưa bao giờ buồn như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại tôi đã thật xấu tính khi đi cau mau với một con bé ngây thơ và vô tư như bé My. Giờ nó đi rồi, tôi cũng thấy buồn.
Tôi vẫn vào lớp sớm như mọi khi. Nhìn cái chỗ ngồi trống trải thêm cũng cảm thấy bức bối. Từ nay vắng bé My rồi…Buồn thật… trước đây tôi lại không ưa nó. Thế mà giờ nó đi thấy nhớ mới lạ.
Chưa tới giờ học. Lại không còn việc gì để làm. Buồn chân buồn tay tôi lấy giấy ra vẽ…Đang vẽ mê say, tôi nào có hay Sinh vào. Anh đến gần nhẹ nhàng không một tiếng động đến khi bóng anh in trên mặt bàn tôi mới biết. Tôi giật mình ngẩng lên, lấy tay che vội cái hình. Sinh mỉm cười rồi giật phắt bức vẽ của tôi soi nghiêng soi ngửa: “Đẹp đó. Giống manga (truyện tranh Nhật Bản) lắm. Chà! Tóc giống tôi ghê, mũi cao, mắt sâu đeo mắt kiếng …môi mỏng…Vẽ ai đây?”. Tôi đứng lên chèo kéo bức vẽ từ tay anh luôn miệng: “Trả em.”. Nhưng tôi với không tới. Anh giơ bức vẽ lên cao thật cao, vừa coi vừa truy vấn tôi: “Nói cho tôi biết thì tôi trả.”. Chèo kéo riết mỏi mệt, tôi ngồi phịch xuống khoanh tay nhăn mặt: “Alain Delon mộtnamdiễnviênPhápthậpniên70đẹptraikinhhồn.NếucódịpbạnnêntìmphimTulipđenmàcoi.Tôichắcchắn85. Không phải thầy đâu. Thầy…đừng…mơ”.
Sinh nheo mắt nhìn bức vẽ rồi quay qua nhìn tôi: “Vậy hả? Tịch thu! Học không lo học, lo vẽ bậy bạ…”. “Ấy! Em vẽ gì mà bậy bạ? Vả lại tới giờ học đâu. Thầy đừng…ỷ…là. . thầy rồi ăn hiếp học trò nhe. .” – Tôi nhăn răng chớp mắt, hai tay cong cong hình vuốt hổ. Sinh nghiêng đầu nhún vai mỉm cười (very láu cá): “Vô tay qua là của qua…Trả tôi cái ipod đi. Tôi sẽ đưa lại cái này. Giờ tạm. . tịch thu…”. Xong, Anh nhét bức vẽ vào túi áo rồi đi thẳng lên bục giảng. Nhưng nửa đường anh quay lại. Đến gần, đứng tựa vào thành bàn ngó ra cửa rồi nói với tôi: “Nay bé My không đi học hả?Bình thường cũng vô sớm cỡ em vậy. Chắc là…”.
Tôi cũng biết vì sao đấy, nhưng tôi không thèm nói, tôi chờ coi thái độ của Sinh ra sao…Anh gỡ mắt kiếng ra cúi đầu thở dài rồi lại đeo vào, tiếp: “Hôm qua…chuyện cũng hơi khó xử. Bé My gặp tôi nói…là…là…Đại khái là…những cảm xúc của tuổi mới lớn bộc phát. Em hiểu chứ? Tôi đã giải thích hơi thẳng thắn. Chắc điều đó làm bé My tổn thương…Tôi nghĩ vậy…”. Đã đánh đâu mà tự nhiên khai thế…quả là…Mà làm gì xí xọn dữ. Nói trắng ra cho rồi, bày đặt hoa mỹ. Nhưng thôi cứ làm bộ như không hiểu cho ổng giải thích rõ trắng đen xem nào. Tôi nhìn anh mà mặt “đơ như trái bơ” làm Sinh cũng bối rối. Anh soi thẳng mắt vào tôi, miệng trễ xuống chớp mắt làm cử chỉ tay quơ quơ từ trong ra ngoài hiệu ý là “Hiểu không?Hiểu là bé My tỏ tình với tôi không?”. Tôi chớp mắt nhìn anh lạ lẫm…Sinh đập lòng bày tay vào trán rồi vuốt xuống mũi rồi lắc lắc đầu. Anh quay hẵng lại đối diện với tôi, tay móc cây bút trong túi áo vẽ nguệch ngoạc lên giấy rồi đẩy cho tôi. Tôi ngó vào, khẽ trợn mắt rồi giả vờ rú lên:“Bé My …say I love you…với thầy. Ối trời đất ơi…!!!”…nhưng bạn biết không trong bụng tôi thì muốn lăn ra đất mà cười vì tờ giấy anh vẽ (Đại khái là nó thế này:
“Suỵt…sh…Em nói nho nhỏ được không?Làm gì mà ỏm tỏi thế?” – Anh lúng túng đưa tay lên miệng làm dấu. Rồi anh khoanh hai tay lại lắc đầu thở dài lần nữa. Tôi nhìn anh chách lưỡi: “Hèn chi. Thì ra thủ phạm làm bé My khóc nức nở là thầy. Hôm qua nó vừa khóc vừa gọi điện thoại cho em nói có kẻ đã làm tim nó tan nát…”. Vừa nghe tôi nói thế Sinh quay lại nhìn tôi với vẻ mặt thoáng bối rối, anh ngập ngừng hỏi tôi: “Thế…thế sao? Hôm qua…bé My nói những gì vậy?”. Được thể tôi tuôn ra một tràng (mà tất nhiên cái này tôi cố tình thêm mắm thêm muối): “Thì…nó nói…kẻ đó tuy nhìn đẹp trai hiền lành mà bên trong lại là người độc ác, kiêu căng,lạnh lùng, vô tình…Đã vậy lại còn bạo lực…Nó nói yêu người ta, người ta không yêu thì thôi. Có cần xem thường nó là con nít không. Nó bảo người đâu chảnh thấy ghét. Bởi vậy chiều mai, nó quyết lên máy bay ra Hà Nội ở để quên phứt con người tồi tệ đó.” Anh tròn mắt nhìn tôi rồi khum người xuống bàn, kề sát vào mặt tôi, mắt chớp chớp vài ba cái, hỏi: “Bé My nói vậy thiệt đó hả? Bé My nói nguyên văn vậy luôn đó hả?”.
...