Cô phải làm sao bây giờ? Có ai cứu cô… Không một ai vào rừng ở giờ này. Hagasawa Nanami… số mày đến đây… đành chấm dứt. Anh Tooya, Ayane, Honso, cô Sena,… vĩnh biệt.
Thời gian tích tắc trôi qua, gió rít trên từng tán lá cây, tạo âm thanh xào xạc vừa âm u vừa rùng rợn, tô chát thêm cho khung cảnh về khuya của rừng rú, trăng tròn sáng vành vạch, nổi bật giữa bầu trời đêm. Co rúm như con nhộng, Nami lùi dần ra sau, tới khi lưng đã chạm đá, cũng là lúc con báo vồ đến. Cô hoảng sợ ngồi thụp xuống, đưa hai tay ôm lấy đầu, chiếc mũ áo choàng rơi ra, để lộ hình xăm trăng khuyết sáng lấp lánh.
Bỗng…
Phừng…
Lửa cháy lóe lên, nhằm vào con báo lao tới. Như các nhà thám hiểm thường nói, thú hoang sợ nhất là lửa, con báo đen kia cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Nó bắn ra xa, cong đuôi chạy mất hút. Nami hé mắt, hướng nhìn bên ngoài, chẳng có cái gì ở đấy cả. Con báo đen xấu xí, hung tợn đó đi đâu rồi nhỉ?
- Này, cô làm phù thủy cái kiểu gì thế? Có mỗi con báo mà cũng không giải quyết được. Xém nữa, cô đã trở thành phù thủy đầu tiên bị báo ăn thịt rồi đấy.
Giật nảy mình ngoảnh mặt ra sau, Nami chết sững khi thấy Riuzo làu bàu bên cạnh, chiếc sơ mi không rõ màu phất phơ cùng mái tóc trong gió, bàn tay trái vẫn còn khói nóng phả ra. Cô rung rinh khuôn mặt, không biết mình nên khóc hay nên cười. Lại là Riuzo, cậu ta luôn xuất hiện kịp thời, cứu cô thoát khỏi lưỡi hái tử thần trong gang tấc hết lần này đến này khác. Còn cô, lúc nào cũng liều lĩnh đâm đầu vô nguy hiểm, mặc kệ người ta khuyên can, nhưng nếu cô không làm liều, thì sao có thể tìm ra sức mạnh cô cần kiếm. Hôm nay cô không chết, chứng tỏ ông trời vẫn chưa muốn cô chết, vì vậy, cô sẽ không bỏ cuộc. Để mặc Riuzo trách móc một mình, Nami đứng dậy, kéo mũ lên đội kín gương mặt rồi từ từ tiến sâu vô rừng. Có thể ngoài này vẫn chưa đủ điều kiện thuận lợi để năng lượng mộc – thổ trong cô bộc phát.
Thấy cô vô hồn bước đi, Riuzo chạy theo nắm lấy cổ tay cô.
- Còn muốn chết sao? – Cậu ta gằn giọng nói.
Nami dùng lực gặt phăng tay cậu, song tiếp tục sải chân về phía lòng rừng. Riuzo cắn môi vò đầu, các đường gân ngày một nổi lên, biểu hiện cho sự tức giận mà phải kìm nén. Cậu thật sự hết khuyên nổi cô rồi, cô giống một con cua bướng bỉnh, chỉ bò ngang chứ không bò dọc, sự lì lợm của cô dường như đã chạm vào dây thần kinh kiên nhẫn và kiềm chế ở cậu. Cậu đang phát điên lên vì cô.
Không muốn đi, nhưng cũng không thể bỏ mặc Nami một mình, Riuzo đá mạnh vào thân cây, khiến nó nứt toác một đường, rồi hướng lối cô, đi thẳng. (Giận cá chém thớt, tội nghiệp cái cây)
*** Đừng thắc mắc tại sao Riuzo lại xuất hiện kịp thời để cứu Nami. Từ khi cô bị sức mạnh của mình khống chế, cậu đã rất lo lắng và sợ chuyện này sẽ tái diễn lần nữa. Cho nên, Riuzo cả ngày luôn túc trực hai tư trên hai tư bên quả cầu tiên tri, quan sát từng nhất cử nhất động của Nami, ngặt một nỗi, lúc một giờ sáng, cô đột nhiên biến mất khỏi phòng, cậu đã dùng ra đa phép thuật tìm kiếm dưới đất, xem cô có độn thổ không, nhưng kết quả, chẳng có dấu hiệu nào của việc phù thủy dùng phép độn. Suy nghĩ một chập, Riuzo chợt nhớ đến nơi cô hay tới nhất, chính là khu rừng nguyên sinh ở ngoại ô thành phố, vừa kịp đến thì thấy cô gặp nguy hiểm. Cậu chỉ mới rời mắt một chút thôi mà cô đã ra nông nỗi ấy, thử hỏi ngày tháng sau này cậu sống ra sao khi phải chú ý cô hằng giờ đồng hồ. Cậu không thể yêu cô, nhưng cậu vẫn muốn bảo vệ cô, bảo vệ người con gái đầu tiên làm trái tim cậu rung động.
Theo bóng Nanami, Riuzo nhìn cô đứng trên mỏm đá rộng, khuôn mặt bị chiếc mũ che khuất, không để lộ cảm xúc, hay thực tế hơn là giờ, cô hoàn toàn không có cảm giác, nỗi sợ hãi ban nãy như một cơn gió thoáng qua, chẳng để lại cho cô một chút dư vị gì cả. Cô ngang nhiên dang rộng vòng tay đón từng trận cuồng phong nhẹ, khẽ táp lên cơ thể mình, tạo một khoái cảm thoải mái kì lạ.
Gió đêm mát quá.
Nami biết, Riuzo đang nhìn cô, nhưng cô lại không có dũng khí nhìn cậu. Cô cảm thấy có gì đó nhức nhối trong tim, tội lỗi khi ở bên Tooya, có phải cô đã phản bội anh? Có phải cô đã hết “yêu” anh rồi không?
Ngắm chiếc nhẫn bạc trên cổ lấp lánh dưới ánh trăng, Nami dựt phăng nó ra, vứt mạnh xuống đất, như một lời tuyên bố, “tao ghét chủ nhân của mày, và tao cũng ghét mày”. Đột nhiên cô thấy hối hận vì hành động đó, nhưng cô không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên. Nó không thuộc về cô, cả chủ nhân của nó cũng không đáng để cô đau khổ.
Sau cái cây cách chỗ Nami đứng chừng năm mét, Riuzo chứng kiến mọi chuyện, tim cậu như vỡ ra, tan nát thành từng mảnh vụn, rơi rớt vào không khí và bị gió cuốn bay. Cậu ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt vô hồn lạnh lẽo không chút tình người. Cô thực hận cậu vậy sao? Cái hành động phũ phàng của cô như bịch muối ớt, chà sát lên vết thương lòng đang âm ỉ rỉ máu trong cậu. Cô vô cảm, tuyệt tình là thế, nhưng sao cậu vẫn không rũ bỏ được cô ra khỏi tâm trí, nhắm mắt lại nhìn thấy cô, cô cười, cậu cũng cười, cô khóc, cậu hôn cô. Riuzo biết cô bị dị ứng với bờ môi cậu, nhưng chẳng hiểu sao, kể từ vụ yêu nữ Siren, cậu lại yêu đôi môi nhỏ hồng của cô tới vậy, ngay cả khuôn mặt tức giận đỏ bừng ở cô, cậu cũng rất thích, và nó khiến cậu “nghiện” nơi đôi môi ấy. Mặc dù đã nhiều lần tự nhủ bản thân, Tooya là bạn trai cô ấy, mày không được làm như vậy. Nhưng rồi sao? Càng ngày, cậu càng không thể khống chế tình cảm mình dành cho cô, dù biết đó là sự phản bội đối với Tooya, và cả đối với công chúa. Giờ thì tất cả đã chấm dứt, câu hỏi cho tình cảm đơn phương của cậu đã có lời giải đáp.
Nami không hề thích cậu. Và cậu không có quyền trách cứ cô vì điều này. Tổn thương chồng chéo đau khổ, Riuzo quay lưng, sống mũi bỗng cay sốc, cậu búng tay và cơ thể biến mất giữa không khí.
Nami bắt đầu tập trung toàn bộ trí lực vào hai thuộc tố, cây và đất. Cô đọc thần chú y như trong sách ngài Gonta tặng, tăng cường khả năng xung lực vào cây, những nhành lá dần khẽ nhúc nhích, Nami gắng duỗi thẳng tay, miệng không ngừng lẩm bẩm bùa chú, mồ hôi vã khắp người cô, ướt nhẹp chiếc áo pull trắng. Nỗ lực của cô được đền đáp một cách hậu hĩnh, các nhành lá đua nhau vươn ra, chúng kết thành mọi hình dạng Nami ra lệnh, cô duy trì tư thể tay trái, tách não bộ làm hai, tiếp tục điều khiển đất. Một chút dao động từ các viên đá khiến cô cố gắng hơn, cả cây và đất đang bị cô thao túng.
Bất chợt …
Một nhành cây vượt tầm kiểm soát, nhằm vào cô đâm thẳng. Nami hoảng hốt, bất ngờ dừng câu thần chú.
Xoẹt…
Cành cây ấy sượt qua mặt cô, đẩy cô ngã mạnh xuống đất, ê ẩm và choáng váng. Nami cựa mình ngồi dậy, nhìn đám cành lá lỉa chỉa trước mặt, nếu không đọc hết câu thần chú, thực vật bị điều khiển sẽ giữ nguyên trạng thái khi đang vận động, may mà cô chưa kích hoạt năng lực đất, nếu không, chỗ này ít nhiều cũng phải lở loét, sạc lở cho coi, như vậy khu rừng sẽ được lên tin hot mang tựa đề “Trận động đất giữa lòng rừng”, và hung thủ dĩ nhiên bị vu khống cho ông trời.
Tựa lưng vào phiến đá lớn, Nami thở dồn đưa tay quẹt má, một giọt máu tràn xuống cằm cô, nhỏ tóc tách. Có lẽ cô bị thương khi cành cây điên kia sượt qua. Thật nguy hiểm. Ngửa mặt lên trời, Nami cực nhọc hớp từng ngụm không khí, cơ thể cô kiệt sức vì sử dụng quá giới hạn năng lượng cho phép. Cô nheo mắt bởi ánh kim loại lấp lóa dưới trăng sáng, màu bạch kim tỏa ra từ chiếc nhẫn long lanh tráng lệ, làm nổi lên dòng chữ nhỏ trong lòng nhẫn. “Tsutoshi Riuzo” là tên cậu ta, và… còn một hàng chữ nữa phía mép nhẫn rất khó nhìn. Sự nhạy bén của phù thủy khiến cô đọc rõ được dòng chữ ấy. Là “Libra Angela The Fence”. Một cái tên vô cùng dài nhưng rất đẹp. Thì ra là nhẫn đính hôn. Cô nên trả lại cho cậu. Vì nó không thuộc về cô.
Quyết định về nhà sau vài phút nghỉ ngơi, Nami dùng chút sức lực cuối cùng, thực hiện phép dịch chuyển không gian xa.
“Bóc” một tiếng, cơ thể cô bỗng tan biến, và bốc hơi bay đi.
Nami bắt đầu cảm thấy chóng mặt với vụ tìm kiếm cái tên Rừng Cấm. Không hề có bất kỳ thông tin nào liên quan tới nó. Kì thực cô rất muốn nhờ… Riuzo. Nhưng tình trạng hiện giờ của cô, thật tình cô không muốn gặp cậu.
Một tháng trôi đi, năng lực thổ – mộc của cô tiến bộ rất nhiều, cả ngày cô đều khóa chặt cửa phòng, không một ai trong nhà quan tâm đến cô nên việc cô dịch chuyển không gian cũng chẳng ai phát hiện. Tám tuần luyện tập kết thúc, Nami hoàn tất bài học Plant – Land. Bước ra từ nhà tắm, Nami dùng khăn lông lau khô tóc, chiếc Pijama khoe ra cặp đùi trắng nõn của cô. Mở laptop, Nami nâng cốc sữa, nhấp một ngụm, rồi vừa vuốt ve Bé Yêu, vừa search google. Kết quả vẫn như mọi ngày, chẳng có thứ cô cần tìm trên mạng. Chán nản, Nami nằm kềnh xuống nệm, vắt tay trên trán, nhìn lên trần nhà suy tư. Đột nhiên cô nhớ tới cuốn sách cấm, đã hơn hai tháng nay cô chưa chạm vào nó. Bật dậy khỏi giường, Nami vào ngăn tủ, hóa giải kết giới bảo về, song mang ra một quyển sách vàng óng ánh tuyệt đẹp, chỉ có điều, sợi xích bạc giờ đã bị đứt bởi bàn tay Riuzo và Nami. Cô khẽ lật từng trang thật cẩn thận.
Trang 250…
“Rừng cấm và những sinh vật huyền bí” Chính xác là nó, thì ra là khu rừng thuộc sở hữu của phù thủy, thảo nào không có bất cứ thông tin gì trên mạng là phải rồi.
Bắt đầu tiến sâu vào nội dung trang sách, Nami nghiền ngẫm đưa tay xoa cằm, như một thói quen khi căng não suy nghĩ về một việc gì đó.
Theo “Hoàng kim gia tộc”, Rừng Cấm là một khu rừng huyền bí, nằm đối diện với cổng phụ hướng Tây của trường Witchcraft, chứa đựng vô số điều bí ẩn và nguy hiểm, và cấm tuyệt các học viên béng mảng đến gần.
“Thì ra, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. ” Nami mỉm cười đắc thắng, có vẻ vị trí khu rừng dễ kiếm hơn cô tưởng tượng. Uống một ít sữa, cô tiếp tục chăm chú, tập trung vào nội dung trong sách.
Những sinh vật kì quái trú ngụ tại rừng gồm khoảng hàng trăm con, theo ghi chép có, bộ lạc nhân mã, là quái vật nửa người nửa ngựa, có thể gọi là bán yêu. Ma sói, Nami từng thấy nhân vật này trong rất nhiều bộ phim kinh dị nước ngoài, nhưng không ngờ, chúng có thật, ôi lạy chúa tôi. Kế tiếp là vong mã, một giống ngựa địa ngục, chỉ có thể nhìn thấy bởi những người đã chứng kiến và chấp nhận cái chết. Ngoài ra còn một số sinh vật nhỏ hơn như thằn lằn ăn thịt người, ong hút máu, vân vân. Nghe thật khiếp đảm, như vậy chẳng khác gì dòng sông tử thần, những kẻ vào đó,đi chín người về một người, thậm chí là không bao giờ trở lại nữa. Đọc đến đây, da gà da cóc Nami bỗng dựng cả lên, liệu trong đấy, có báo đen không nhỉ? Chắc chắn là có, không khéo, nó còn kinh khủng hơn con báo trong rừng ở ngoại ô Tokyo ấy chứ.
“Nami ơi là Nami, mày đang đánh cược tính mạng với tử thần đấy” Vuốt mặt đầy đau khổ, cô gập sách thả mình xuống nệm, nụ cười đắc thắng khi nãy tắt ngấm. Chú dơi tím được đà rúc rúc vô người Nami, cô sờ bộ lông mềm mại của nó, khẽ thở dài.
...