Một anh chàng điển trai, một chú mèo kitty màu hồng phấn…những giọtmồ hôi túa ra trên trán tôi: mặc dù tôi thừa nhận rằng, Nam Trúc Du mặcchiếc tạp dề “đầy nữ tính” này trông vô cùng đáng yêu, vô cùng đẹp trai, có lẽ là trên thế giới này không có bộ quần áo nào là không phù hợp với anh ấy cả. Nhưng mà, nhưng mà…vấn đề nằm ở chỗ tính chất “đầy nữ tính” của chiếc tạp dề kìa.
Trời ơi, anh chàng này bình thường đã đủ đẹp lắm rồi, vậy mà còn mặc một chiếc tạp dề như vậy thì quả thực là…
“Nam Trúc Du…tạp dề của anh…”, tôi nhìn anh cười, “Phong cách ăn mặccủa anh quả là độc đáo!”, từ hình tượng gợi cảm ngày hôm qua cho đếnphong cách nữ tính ngày hôm nay…
Tôi quả là không còn gì để nói.
“À, em nói cái tạp dề này á, nó là của em mà”, Nam Trúc Du cúi đầunhìn xuống chiếc tạp dề: “Chiếc tạp dề rất dễ thương mà, sao em nỡ lấynó làm khăn trải bàn vậy hả, lại còn bỏ lên cả đống vỏ hoa quả nữa chứ…”
Quạc quạc…là của tôi sao? Anh ấy nói là cái tạp dề này là của tôisao? Sao có thể thế được, tôi là người cả đời chẳng bao giờ chịu vàobếp, làm sao lại có tạp dề cơ chứ, hơn nữa lại là màu hồng nữa chứ…Đợiđã…trong đầu tôi hiện lên hình ảnh khuôn mặt của chú quản gia.
“Đại tiểu thư à, cô cũng không còn nhỏ nữa, nếu như đã quyết định rangoài ở riêng, vậy thì hãy nhân cơ hội này mà chịu khó xuống bếp học làm vài món đi, nói không chừng có khi còn vì thế mà vớ được một anh chồngcũng nên…”
Lời của chú quản gia vang lên trong đầu tôi, còn chiếc tạp dề này cólẽ là đồ dùng chú ấy mua cho tôi lúc mới chuyển đến. Nếu như chẳng maychú ấy biết được chiếc tạp dề chứa đựng “sự kì vọng” của mình lại bị tôi dùng làm “giỏ đựng rác tạm thời” thì chắc chú ấy tức ộc máu ra mất!
“Ha ha!”, tôi cười nhạt, đi thẳng đến bàn ăn. Cái bàn ăn vốn bừa bộnnay trở nên sạch sẽ và ngăn nắp, trên đó là vài món ăn đang bốc khói,tỏa hương thơm ngào ngạt…
Trông có vẻ rất ngon đây!
Ực, tôi nuốt nước bọt thèm thuồng!
“Cháo thịt nấu trứng muối à?”, tôi kinh ngạc nhìn Nam Trúc Du, mớisáng sớm mà anh đã mua được mấy thứ này ở đâu thế? Lại còn cả rau dưavới cả trứng luộc nữa này…”
“À, không phải anh mua đâu, mà là anh tự làm đấy!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, khuôn mặt thản nhiên đáp.
“Tự…tự làm á? Anh nói món ăn cháo thịt nấu trứng muối này là anh làm á, là tự anh làm á?, tôi không dám tin vào tai mình nữa.
“Ừm, Tiểu Vũ à, món này rất đơn giản mà!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, nhẹ nhàng nói.
“Nhưng mà nó ăn ngon gấp nghìn, vạn lần so với cháo trắng. Vì vậy chế biến khó hơn nhiều so với món cháo trắng!”, tôi nói bằng giọng điệukhẳng định chắc nịch.
Đúng như vậy đấy, từ nhỏ đến lớn tôi đều nghĩ như vậy. Độ ngon củamón ăn tỉ lệ thuận với độ khó trong chế biến. Chẳng lẽ lại không phải?
“Tiểu Vũ, em nghĩ sai rồi, bất kì một món ăn nào cũng đều ngon, cho dùnó chế biến dễ hay khó, chúng ta đều nên coi đó là những món ăn ngon vàvui vẻ thưởng thức chúng. Chứ không phải đánh giá đẳng cấp của món ănthông qua độ khó của quá trình chế biến, cho rằng cái này ngon, cái nàykhông ngon, như vậy là không đúng đâu đấy!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, nóimột cách rất nghiêm túc.
Cái giọng điệu ấy, giống hệt như giọng điệu nghiêm khắc của các thầy cô lúc giáo huấn học sinh.
“Ờ…”, tôi chớp chớp mắt, nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc đến mức lạ lẫm của Nam Trúc Du. Tôi băn khoăn không hiểu tại sao chỉ một câu nói:“Nhưng mà nó ăn ngon gấp nghìn, vạn lần so với cháo trắng. Vì vậy chếbiến khó hơn nhiều so với món cháo trắng!” mà lại khiến cho tâm trạngcủa anh ấy thay đổi nhanh đến vậy.
Thôi được rồi, tôi thừa nhận, mặc dù đối với tôi, địa vị của món cháo thịt nấu trứng muối này cao hơn nhiều so với món cháo trắng, nhưng màcho dù là thế cũng đâu đến mức phải nghiêm túc quá như vậy, chẳng phảichỉ là hai món cháo thôi sao?
Hài, không biết chỉ vì hai cái món cháo này mà mới sáng sớm tôi vớiNam Trúc Du đã tranh cãi cái gì nữa? Có cần phải như thế không nhỉ?
“Thôi được rồi, em biết rồi, đối với em, cháo trắng và cháo trứng muốicó địa vị như nhau, cả hai món cháo đều rất ngon!”, tôi khoát tay, đầuhàng Nam Trúc Du.
“Tiểu Vũ, anh biết em là một người tốt, nhưng từ nay về sau em phảicó thái độ trân trọng các món ăn nhé!”, Nam Trúc Du vẫn không chịu bỏqua, tiếp tục nói: “Anh ghét nhất là những người lãng phí đồ ăn, anhkhông hi vọng Tiểu Vũ lại trở thành loại người mà anh ghét!”
Đôi lông mày hơi nhíu lại, trong đôi mắt kia như dậy lên những đợt sóng lăn tăn.
Tôi ngây người nhìn vào đôi lông mày đang nhíu lại kia, mãi một lúcsau mới gật gật đầu. Cái anh chàng này hình như có tình yêu hơi vượt mức bình thường đối với các món ăn! Ngay cả tối qua, khi bị mọi người thayphiên chuốc rượu mà anh ấy vẫn giữ được nụ cười trên khuôn mặt, thế màhôm nay lại đột nhiên khó chịu chỉ vì một vài câu nói có liên quan đếnmón ăn của tôi. Một người như anh ấy, nếu nhìn thấy tôi lãng phí thứcăn, vậy thì chẳng phải…
Tôi lắc lắc đầu để gạt đi những tưởng tượng đáng sợ trong đầu.
“Nam Trúc Du, hình như anh rất yêu quý các món ăn!”, tôi mỉm cười, “Vậy thì chúng ta cùng ăn nhé!”
“Thật không? Tiểu Vũ, em mời anh ăn sáng à?”, chỉ vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt nghiêm nghị của Nam Trúc Du bỗng nhiên tươi tắn lại, đôi lông mày đã dãn ra, nụ cười quay trở lại trên môi, đôi mắt sáng long lanh.
Hài cái anh chàng này, có cần phải mừng rỡ đến thế không?
“Đương nhiên là thật rồi, bao nhiêu đồ ăn thế này, một mình em làmsao ăn hết. Chẳng nhẽ anh lại muốn nhìn thấy em lãng phí đồ ăn sao?”
“Không, đương nhiên là không rồi!”, Nam Trúc Du mỉm cười nhìn tôi,
“Tiểu Vũ, em quả là người tốt, một người tốt nhất trên đời này!”
Ơ cái anh chàng này, tính tình sao mà đơn giản thế, thật chẳng hợp với cái khuôn mặt đẹp đẽ đến mê người kia gì cả.
Không hiểu tại sao, nhìn vào khuôn mặt lôi cuốn của anh, tôi không sao cảm thấy căm ghét anh được…
Mặc dù hôm nay anh ấy đã không còn là bạn trai của tôi nữa rồi…
Chương 4: Cuộc đụng độ với Minh Đạo Liên
Ăn sáng xong, Nam Trúc Du liền đi trước để còn về nhà. Ăn xong nốtthìa cháo cuối cùng, tôi liền bỏ bát vào trong bồn rửa theo thói quenhàng ngày nhưng đột nhiên bị sự sạch sẽ xung quanh làm cho giật mình.Nhìn thấy bát đũa mình vừa ăn xong, trong đầu tôi vụt hiện lên hình ảnhNam Trúc Du cần mẫn lau chùi, dọn dẹp. Tự nhiên tôi lại cảm thấy mìnhnhư một kẻ phá hoại thứ bầu không khí trong lành và sạch sẽ này.
Vì cảm giác tội lỗi quá mãnh liệt nên cuối cùng, lần đầu tiên tôi động tay vào rửa bát.
Đây quả là một ngày đáng để kỉ niệm. Nếu mà chú quản gia biết được chắc chắn sẽ cảm động rớt nước mắt.
Sau khi rửa bát đũa xong, tôi thay quần áo rồi vội vàng đến trường. Nhưng ….
“Đại tiểu thư!”
“Đại tiểu thư!”
“Đại tiểu thư!”
Tùng Bình giọng nghẹn ngào vang lên sau lưng tôi.
Tâm trạng vui vẻ phút chốc bị phá vỡ.
Tôi sải bước thật nhanh nhằm bỏ lại cái tên Tùng Bình chết tiệt kia,nhưng chẳng ngờ chỉ mới mấy ngày không gặp, cái tên Tùng Bình này đãchạy nhanh đến vậy. Chẳng mấy chốc Tùng Bình đã đuổi kịp tôi rồi.
Tâm trạng của tôi đang chuyển biến theo chiều hướng xấu đi.
“Tùng Bình, cậu lại có chuyện gì nữa vậy?”, không thể thoát khỏi cậu ta được, tôi đành quay đầu lại, trợn mắt nhìn quát nạt.
“Đại tiểu thư à, anh ta là ai thế?”, nhìn thấy tôi dừng bước, TùngBình cũng lập tức dừng chân, một câu hỏi buột ra từ miệng Tùng Bình,không chỉ có vậy, tôi còn nhìn thấy dấu tích của hai hàng nước mắt trênmặt cậu ta.
“Hả?”, bóng dáng của Nam Trúc Du vụt qua trong đầu tôi. Không lẽ Tùng Bình đã nhìn thấy Nam Trúc Du rời khỏi đây từ một tiếng đồng hồ trước?Không phải chứ? Chẳng nhẽ cậu ta đã đứng ở trước cửa nhà mình sớm thếsao?”
“Đại tiểu thư, sao cô có thể như vậy? Tôi nhìn thấy cậu thanh niên đó từ nhà của tiểu thư bước ra”, Tùng Bình nhìn tôi, nước mắt tuôn rơi,“Không, không phải, tiểu thư không phải là loại con gái tùy tiện nhưvậy! Nhất định là do thằng đó rồi! Đại tiểu thư, có phải hắn uy hiếp côkhông? Cô nói với tôi đi, nhất định tôi sẽ giúp cô báo thù!”
Dứt lời, Tùng Bình hung hăng xắn cao ống tay áo, chỉ chờ tôi gật đầulà lập lức chạy đi tìm Nam Trúc Du báo thù! Báo thù? Ôi trời, những từgiật gân như thế này chỉ có cái gã này mới có thể nghĩ ra được. Còn nữa, vì đã quen nhìn khuôn mặt thanh tú của Nam Trúc Du, bây giờ đột nhiênnhìn thấy khuôn mặt dường như hơi bị “thừa dinh dưỡng” của Tùng Bìnhnên tôi thật sự cảm thấy hơi…Thật là buồn cười! Cùng là con trai nhưnhau, sao lại có sự khác biệt đến vậy?
“Tùng Bình, anh nói phải đi báo thù, vậy anh có biết mình phải đi báo thù ai không?”, tôi tóm chặt lấy cổ anh ta, cẩn thận dò hỏi.
Cầu xin trời phật, tuyệt đời đừng để cho tên Tùng Bình này biết mặtNam Trúc Du, mà cho dù có nhìn thấy anh ấy đi nữa thì cũng đừng có nhậnra anh ấy là ai. Nếu không, cái tên Tùng Bình xưa nay làm việc khôngchịu động não này không biết có thể làm ra những chuyện gì nữa?
“Tìm ai báo thù? Hơ…”, Tùng Bình nhìn tôi, khuôn mặt hiện rõ sự ngốc nghếch.
Quả nhiên cái gã Tùng Bình này…
Vẫn cứ “không có não” như vậy.
Tôi không nén được ném về phía cậu ta một cái nhìn khinh thường.Nhưng cũng thật là may mắn vì Tùng Bình không biết mặt của Nam Trúc Du.Nghĩ đến đây tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Mặc dù tôi không biết hắn ta là ai, nhưng không sao, chỉ cần tiểuthư nói cho tôi biết hắn là ai, tôi nhất định sẽ báo thù cho cô!”, saumột hồi ngây người suy nghĩ, Tùng Bình lên tiếng.
“Phác Tùng Bình à, cậu thấy tôi có phải là người dễ bị bắt nạtkhông?”, ngoài ông bố lúc nào cũng thúc tôi tìm bạn trai rồi kết hôn ra, liệu tôi còn có thể bị ai uy hiếp được nữa đây? Cái tên Tùng Bình ngốcnghếch này, cứ nhất định phải bắt người khác nói rõ ra mới hiểu, mớibiết được cái gì là cái gì, chẳng bao giờ biết phải suy nghĩ theo nhiềuhướng khác nhau.
Nếu như đến hôm sinh nhật 16 tuổi mà tôi không tìm được bạn trai, bốsẽ ép tôi phải đính hôn với cái gã Tùng Bình ngốc nghếch này, như vậychẳng phải hạnh phúc của tôi coi như tan tành sao? Tôi không muốn phảilấy một kẻ lỗ mãng mà óc lại bằng quả nho như Tùng Bình đâu, tôi muốnchồng của tôi sau này phải giống như hội trưởng Mậu Nhất cơ!
Nụ cười rạng rỡ và dịu dàng của hội trưởng Mậu Nhất vụt hiện lên trongđầu tôi, bất giác tôi nhoẻn miệng cười, nhưng không hiểu vì sao, chỉ một giây sau đó, khuôn mặt tươi cười của hội trưởng Mậu Nhất lại biến thành khuôn mặt của Nam Trúc Du, chuyện quái quỷ gì vậy nhỉ?
“Sao cô vui quá vậy? Đại tiểu thư, cô có chắc là giữa cô và cái gã sángnay không có quan hệ gì chứ?”, khuôn mặt của Tùng Bình tự nhiên phảngphất một nỗi ai oán, “Nhưng mà, cho dù đại tiểu thư có…Tôi cũng không để bụng đâu. Bố vợ đã giao tiểu thư cho tôi, nhất định tôi sẽ chấp nhậnmọi thứ của tiểu thư một cách vô điều kiện!”
Bố…bố vợ? Dám gọi như vậy à? Thật là không coi mình ra gì!
Trên bầy trời, một đàn chim nhạn dang rộng đôi cánh bay ngang qua đầu tôi, hướng về phía phương Nam xa xôi nhưng ấm áp.
Tôi ngẩng đầu, miễn cường nén chặt cơn tức tối ở trong lòng. Cứ dâydưa với tên Tùng Bình này ở đây thì chỉ càng thêm phiền phức mà thôi.
“Tùng Bình, cậu nghe cho rõ đây, trước ngày sinh nhật 16 tuổi của tôi,tôi nhất định sẽ tìm được một người bạn trai vừa ý để dẫn về nhà.Vì vậynhững gì mà bố tôi nói với cậu hôm đó sẽ không bao giờ có khả năng trởthành hiện thực, thế nên cậu đừng phí công vô ích nữa! Còn nữa, xin cậutừ sau đừng có bám theo tôi nữa! Nếu như cậu quá rảnh rồi thì hãy nghĩxem làm thế nào để nâng cao võ nghệ hoặc nghĩ xem làm sao để học hànhtiến bộ hơn đi!”...