– Chơi đi mà_ bà tiến lại gần chỗ nó rồi cầm tay nó lắc lư_ Vui lắm đấy!
– Bỏ ra đi_ nó hất tay bà Châu ra rồi nhăn mặt lại cáu kỉnh_ Thích chơi thì bà tự chơi lấy, tôi ko muốn.
– Xì ( bĩu môi )_ Cô bé chẳng đáng yêu gì cả. Sau này làm sao lấy chồng? Cứ phải như con gái tôi ý. Dễ thương lắm, ai nhìn cũng thích.
– Làm ơn đi. Con gái bà ở đâu chứ? Hết nói_ Quỳnh lắc đầu
– Ở đây này ( chỉ vào tim mình ) Tôi yêu nó lắm nên lúc nào nó cũng ở trong tim tôi hết.À mà chúng ta chơi gấu đi._ cười nhăn nhở
– Đã nói tự chơi đi mà_ nó quát
– Nhưng chơi một mình buồn lắm ( bắt đầu sụt sịt )
– Tha cho tôi đi.
Huhuhuhu… Bà Châu gào toáng lên.
– Tôi muốn chơi chung cơ, chơi chung cơ. Ko biết đâu
– Nín_ nó hét lên_ Khóc lóc cái gì_ nói xong lại đưa tay lên bóp trán
– Hức hức._bà Châu vẫn khóc nhưng ko dám khóc thành tiếng chỉ còn mấy tiếng nấc cục
Quỳnh chán nản tột độ mà ko biết phải làm thế nào. May sao lúc đó bà Hoan ( quản gia ) đi mua cháo đã về nên nó chuồn thẳng, tự giải thóat cho mình.Trước khi về nó cũng ngó lại một lần và đập vào mắt nó là cảnh một bà già đang dỗ một bà cô chơi gấu bông với lại búp bê và ngồi trả lời mấy câu hỏi vu vơ của bà cô ấy. Nó lắc đầu dong một mạch
Hôm nay nó vừa bước chân ra khỏi phòng thi, bà quản gia đã lại cũng í ới bảo nó vào viện nhưng nó ko muốn một tí nào:
– Cô chủ vào viện thăm bà chủ một lát thôi!_ giọng năn nỉ
– Ko_ nó lạnh lùng buông thõng một từ
– Một lát thôi cô, rồi về ngay ( lại năn nỉ )
– Tôi nói ko là ko ( cương quyết )
– Thế thì coi như cô chủ giúp tôi trông chừng bà chủ đi. Hôm nay thằng cháu tôi lại ốm, tôi muốn về nhà trông nó.
– Thì cô cứ về trông cháu đi, bà ấy đã có bác sĩ lo.
– Ai lại làm thế hả cô chủ?! Thôi cô giúp tôi một lần đi mà. Chỉ đúng một lần thôi. Lần sau tôi ko dám phiền cô nữa.
– Tôi đã bảo là cô cứ làm việc của mình, ko cần bận tâm cơ mà. ( gắt )
– Nhưng lương tâm tôi ko cho phép cô chủ à. Với lại bây giờ bà chủ có khác nào một đứa trẻ đâu, nếu ko có ai trông nom thì tôi thấy ko yên tâm
– Có y tá bác sĩ….. Đâu có thiếu người
– Nhưng họ đâu phải người nhà đâu cô. Thôi cô vào với bà chủ giùm tôi đi, tôi xin cô đấy. Chỉ lần này thôi
– Chỉ một lần thôi đấy!
– Vâng. Vậy tôi yên tâm rồi, chiều cô vào nhé. Tôi cụp máy đây ạ.
Nó cũng cụp máy xuống. Chán nản. Chẳng muốn nghĩ gì hết.
Chiều hôm đó, nó uể oải vác mình vào bệnh viện đến cái phòng có một bà 40t hay là 5t thì nó cũng chẳng xác định được. Đến của phòng, vừa thò tay ra mở cửa thì nó chợt thấy một người khác cũng đang định mở cửa. Nó quay sang nhìn thì thấy đó là …. Quân:
– Sao cậu lại ở đây?_nó hỏi nhỏ
– À tôi….
Quân chưa kịp trả lời câu hỏi của Quỳnh thì có tiếng nói vọng ra từ trong phòng bệnh của bà Châu khiến hai đứa chú ý ( cửa phòng lúc này chỉ đang khép hờ )
– Rốt cuộc là em làm sao vậy Châu. Tự dưng lại tự tử rồi thành như vầy. Chỉ vì đứa con gái lớn bất hiếu của em mà em ra nông nỗi này sao? Ko lẽ em quên hết mọi chuyện rồi, vậy thì anh phải như thế nào? Rồi con bé Quỳnh sẽ ra sao?. Nó cũng chỉ còn vài tháng nữa là đi học cấp một rồi, nó suốt ngày cứ đòi em thôi mà anh thì chẳng biết làm gì hơn cả.Con gái thường cần mẹ hơn mà. Anh ko hiểu một con người lí trí như em lại có thể hành động một cách thiếu suy nghĩ như vậy được. Em hãy mau tỉnh lại đi, hãy trở lại là em đi. Đừng có mang cái trí khôn của một đứa trẻ như thế này nữa. Xin em đấy…..
Nó ko nghe hết những gì người trong phòng nói mà đẩy cửa xông vào:
– Chuyện này là thế nào? Ông là ai? Và những gì ông nói có ý nghĩa gì?_ nó nói rành rọt từng tiếng
Người đàn ông trong phòng mẹ giật mình khi nhìn thấy nó, tần ngần:
– À, chuyện đó….
– Đứa bé nào tên Quỳnh nữa?_ nó nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, đôi mắt đen của nó khiến ông ta như rơi vào hố đen vậy. Cùng lúc ấy cái trí thông minh với chỉ số 165 của nó đang hoạt động hết công suất_ Ko lẽ đó là một đứa con riêng của bà ta và ông ( chỉ thẳng vào mặt người đàn ông ) là tình nhân của bà ý. Phải ko? ( khuôn mặt nó đang dần trở nên đáng sợ )
Người đàn ông vẫn đang ấp úng ko biết phải nói như thế nào thì Quân bước vào:
– Ba!
Ông ta nhìn thấy Quân. Sửng sốt.
Chap 34
Quỳnh quay ngoắt sang nhìn Quân, ngạc nhiên ko kém gì người đàn ông đó:
– Cậu vừa nói "ba"? Đây là ba cậu sao?_nó nói với vẻ mặt khó hiểu.
Quân ko quan tâm đến lời nó nói mà vẫn chăm chú nhìn vào người đàn ông:
– Những gì cô nàng này nói là sự thật phải ko? ( mặt lạnh ) Đúng là ba có một đứa con riêng với bà Châu đây, điều đó là sự thật?
– Ba.. ba… Con à…
– Trả lời câu hỏi đó đi.
– Ta…
Cả Quân và Quỳnh đều chăm chú lắng nghe cái sự thật sắp được sáng tỏ. Ông Sơn thở dài một tiếng rồi gật đầu:
– Được rồi. Nếu hai đứa đã muốn biết thì ta cũng ko giấu nữa. Châu giờ cũng thành ra thế này rồi ( liếc bà Châu ), có giấu cũng chẳng được gì. Chúng ta ra ngoài nói chuyện, nói ở đây sẽ làm ồn mất.
Nói xong ông bỏ ra ngoài, hai đứa cũng nhanh chóng đi theo. Cảnh của phòng bệnh từ từ khép lại. Trong phòng lúc này chỉ còn bà Châu đang nắm im lim ở đó. Bất chợt bà nhỏm người dậy nhìn chằm chằm vào cánh của phòng, bàn tay phải nắm chặt.
Tại một quán cà phê có ba người đang nói chuyện:
– Ở đây nói được rồi chứ._ Quâm ngả người ra sau dựa vào thành ghế
– Ông nói đi. Tất cả là sao? Chuyện về con bé Quỳnh nào đó là như thế nào?_ Quỳnh hất mặt lên
– Cháu lúc nào cũng ngạo mạn thế này sao? Chẳng trách mẹ cháu cứ luôn phải dắn vặt.
– Đó ko phải chủ đề chính, ông vào đề đi._ nó vẫn giữ nguyên thái độ còn Quân thì liếc ông Sơn.
– Ta nói ngay đây. Đúng là năm năm trước ta và Châu đã có với nhau một đứa con gái.
Quỳnh nghe xong câu nói liền thay đổi sắc mặt, hiện rõ lên đó là vẻ giận dữ tột độ còn Quân vẫn bình thản như thế
– Tôi biết bà ta ko đơn giản thế mà. Và đứa bé đó tên Quỳnh?
– Đúng
– Bà ta chuẩn bị kĩ thật. Bà ta sợ một ngày như ngày hôm nay, nếu nói về đứa con gái đó thì vẫn là nói về đứa tên Quỳnh như nói về tôi phải ko, khác chăng chỉ là về độ tuổi nhưng ko sao điều đó là coi như mất vài phần trí nhớ mà thôi. Vậy mà suýt nữa chính tôi cũng nhầm tưởng rằng bà ta nói về tôi cơ đấy_ nó nói giọng điệu m**** mai và chán chường lộ rõ
– Cháu đừng có luôn miệng bà ta bà ta như thế. Đó là mẹ cháu đấy.
– Tôi biết.Trong người tôi vẫn có cái ADN chết tiệt của bà ta mà. Tôi đâu có phủ nhận.
Quân vẫn im ko nói gì
– THẬT KO THỂ HIỂU NỔi!_ ông Sơn đập bàn và quát lớn_ Châu thương cháu thế mà cháu lại hỗn hào như vậy. Cháu có xứng đáng là một người con ko?
– Khi nào bà ta xứng đáng là một người mẹ thì hãy bàn đến việc tôi có xứng đáng là một người con hay ko.
– Cháu…. _ ông Sơn ngồi xuống.
– Đừng lảng tránh vấn đề, nói vào chuyện chính đi_ Quân bây giờ mới chịu lên tiếng.
– Mấy năm trước có một lần ta và Châu uống rượu cùng nhau mà chính xác hơn là gặp nhau trong quán rượu và uống vì những đứa con bất hiếu. Sau đó hai chúng ta đã mắc sai lầm. Khi cô ấy thông báo cho ta chuyện đứa con ta đã bảo cô ấy phá mhưng Châu ko chịu. Rồi con bé được sinh ra và được Châu đặt tên là Quỳnh. Vì ko muốn ai biết chuyện này nên hai chúng ta đã đem nó đến Anh, mua nhà rồi thuê người chăm sóc nó, lâu lâu đến thăm nó một lần. Đó là tất cả.
Ko gian bỗng chìm vào im lặng sau lời nói của ông Sơn. Quỳnh đăm chiêu nhìn về nơi nào ko rõ, còn Quân thì cũng ko nói gì. Nhưng sau một lúc thì Quỳnh cũng phá vỡ điều đó:
– Tại sao bà ta dám đem tên tôi dặt cho con riêng của mình chứ. Tại sao? Tên đó do ba tôi đặt cho tôi, bà ta có tư cách gì mà dùng? _ Quỳnh nói giọng run run
– Vì mẹ cháu rất thương cháu.
– Thương? Bà ta thương tôi? Ông điên à?_ nó chậm rãi nhả từng chữ
– Cháu chẳng hiểu cái gì cả. Nấu ko phải vì cháu quá lãnh đạm với Châu thì cô ấy sẽ ko phải dồn tình yêu và sự chăm sóc vào con bé, ko đặt tên con bé trùng với tên cháu. Tất cả cũng chỉ vì muốn được chăm sóc cháu mà thôi. Vậy mà cháu đã
là những gì? Cháu đâu có để Châu làm những việc của một người mẹ với đứa con của mình, đâu đối xử với Châu bằng cách của một người con chứ. Cháu thử xem xét lại đi……_ ông Sơn nói rành rọt như sợ nó ko nghe được nhưng đang nói thì bị nó ngắt lời
– IM!_ nó quát lên_ Ông im ngay cho tôi. Chuyện nhà tôi ko khiến ông lo. Ông đi mà lo cho cô vợ kế chuyên đánh đập con trai ông ý._ nói xong nó ngước cặp mắt lạnh lẽo đầy oán hận lên nhìn ông Sơn.
Ông Sơn giật mình, run run nhìn Quân rồi lại nhìn nó mà ko nói được lời nào. Quân nói với Quỳnh:
– Đừng nói nữa Quỳnh. Đấy đâu phải những gì cô muốn nói. Muốn biết gì thì hỏi nốt đi.
– Quân, con…_ ông Sơn vẫn ko biết nói gì. Chuyện đó ko phải ông ko biết mà ông chỉ ngạc nhiên khi Quỳnh lại biết chuyện đó mà thôi. Ngay khi ông biết chuyện vợ mình hay đánh Quân thì ngay lập tức cấm bà ta về Việt Nam nhưng lại ko nói gì với Quân cả. Lòng tự tôn khiến ông ko thể mắc sai lầm cũng như thừa nhận sai lầm của mình.
– Đừng nhìn tôi. Hãy trả lời hết những câu hỏi của cô ấy đi.
– Ta… Quân ơi, thực sự…( ngập ngừng )
– Đừng nói chuyện này nữa ( nói nhanh )Tôi nói hãy nói cho Quỳnh biết những gì cô ấy muốn biết. Hiểu chưa? ( nhấn mạnh từng chữ )_ quay sang Quỳnh_ Muồn biết gì thì hỏi đi. Nhanh lên, tôi chán lắm rồi.
– Địa chỉ của đứa bé đó đâu?_ nó nói mà ko thèm nhìn
– Riêng chuyện này ta ko thể nói với hai đứa được. Hai đứa sẽ quậy nát chỗ đó lên mất. Chiều ta có một cuộc hẹn quan trọng nên nếu ko có chuyện gì nữua thì ta đi đây_ ông Sơn liếc đồng hồ rồi nói.
Nói xong ông Sơn bước nhanh ra khỏi quán. Quân vẫn ngồi im như ko có chuyện gì. Nó hỏi, ko nhìn mặt Quân mà mắt vẫn hướng về phía xa:
– Cậu đã biết trước chuyện này phải ko?
– Uh_ Quân buông thõng một tiếng rồi thản nhiên châm một điếu thuốc lên hút.
– Sao biết?
– Mấy hôm trước có con em họ ở Anh về thông báo chuyện ông ta sẽ về nước trong vài hôm nữa và nói về một số hành động khó hiểu của ông ta nên tôi đi tìm hiểu thì biết thôi
Quân lại hút thêm một hơi nữa rồi phả khói thành những vòng tròn trắng trắng, vẻ mặt bình thường như những chuyện vừa xảy ra chỉ như chững chiếc xe chạy vội qua đường. Sau đó Quân còn với tay ra lấy ly nước ( hay rượu? ) đưa lên môi nhấp một ngụm nhâm nhi như đang thưởng thức. Quỳnh nhìn cái cảnh ấy thì máu nóng dồn lên, giật ngay cái ly trên tay Quân, lia mạnh xuống đất. Cái ly rơi xuống. Choang. Thủy tinh vỡ tan tành, tung tóe. Xẹ…e…t. Ầm. Cái cây ở công viên đối diện với quán bị sét đánh tách làm đôi. Nó rít lên, hơi lùa qua kẽ răng:
– CẬU CÓ BỎ NGAY CÁI VẺ THẢN NHIÊN ĐẤY ĐI KO HẢ? TÔI VÀ CẬU MỌC RA MỘT ĐỨA EM CHUNG ĐẤY!
Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào hai đứa nó. Nó liếc một cái ko ai dám nhìn nữa. Quân vẫn ko nói gì, điềm nhiên nhả khói tiếp. Lúc này cơn giận của nó đã lên đến đỉnh điểm. Nó đứng lên bước đến chỗ Quân giật điếu thuốc trên tay thằng bé rồi giơ cao tay lên định tát mạnh vào khuôn mặt ấy. Nhưng nó ko kịp, Quân đã giữ tay nó, kéo lại gần hơn rồi khẽ nói:
– Có muốn biết con bé đó ở đâu ko?
– Cậu biết nó ở đâu? _ nó nhìn Quân nghi ngờ.
– Giờ về, mai chúng ta sẽ đi đến đó.
Quân đứng dậy, thẩy cho thằng bồi bàn mấy tờ tiền rồi kéo nó đi...