Desty luôn thích quậy và tự tạo cho mình một vỏ bọc đáng sợ mà ít người dám đến gần mà động vào, anh đã mơ hồ thấy mối liên hệ vô hình giữa hai chị em Quỳnh và Desty. Và dù Quỳnh có chấp nhận Desty hay ko thì mối quan hệ này cũng ko thể thay đổi. Nhưng Quân có thể làm gì ngay lúc này? Con bé cũng là em Quân, liệu Quân có thể giúp gì cho nó ko ? Và làm sao để con bé thóat khỏi cái mớ bòng bong đau khổ nếu con bé tiếp tục đi trên con đường này? Desty cần cái gì? …….. Sự quan tâm. Đúng, thứ Desty cần nhất là tình yêu và sự quan tâm của người khác. Vậy Quân sẽ cố gắng để yêu thương con bé thực sự chứ ko phải chỉ là những nụ cười trên đầu môi như lúc trước. Quân sẽ cố đưa Desty vào trong trái tim mình, dù biết đó là một điều rất khó. Nhưng ko sao anh sẽ cố gắng và sẽ ko bao giờ như hai vị phụ huynh bỏ rơi con cái kia. Phải, sẽ có một ngày cả anh, Quỳnh và Desty đều được hạnh phúc. Chắc chắn là như thế.
Quân nắm chặt bàn tay lại như khẳng định sự quyết tâm của mình. Nhưng anh ko hề nhận ra rằng khi anh lo lắng đến thế cho Desty thì chứng tỏ cô bé đã ở trong lòng anh mất rồi.
Desty với tay lấy cốc nước, uống một ngụm rồi đứng lên, xách cặp ra cửa. Quân vội chạy theo, với lấy chìa khóa xe rồi nói với Desty
– Để anh đưa em đi học cho!_ Quân cười hiền, một nụ cười từ tận đáy lòng
– Không cần đâu ạ_ Desty nhẹ nhàng trả lời
Ở đằng xa có hai cô bé đang đạp xe song song bên cạnh nhau. Cả hai cô bé đều mặc một cái váy xếp ly đến đầu gối với áo trắng và một cái nơ ở cổ. Có vẻ đây là đồng phục của trường thì phải. Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Cô bé xinh xắn với một nụ cười tươi cùng chiếc răng khểnh nghiêng đầu nhìn cô bé còn lại, hiện đang nghe nhạc bằng cái Ipod
– Bà nghe bài gì đấy Nhung?
– Dou****e kimi wo suki ni natte shimattan darou của TVXQ
– Trời ạ, bài đấy cách đây cả thế kỉ rồi, phải chục năm rồi chứ ít gì._ cô bé lắc đầu cười
– Bà chả biết cái gì cả. Dù nó đã cũ rồi đi chăng nữa nhưng vẫn hay nên việc tôi thích nó thì đâu có gì lạ. Với lại tôi ko phải dạng như bà, dễ thích dễ chán, thần tượng ai thì cũng chỉ được một thời gian. Tôi ko dám đú đởn với Lê Khánh Ly, một người ăn xổi ở thì. Hihi_ Nhung nói xong thì cười khúc khích khiến Ly bực cả mình
– Bà có tắt ngay cái điệu cười ấy đi ko? Tôi bực rồi đấy nhá. Mà nói đến vụ thần tượng tôi lại nhớ đến anh Max. Ko thể tin được chuyện anh ấy có cái bà kia. Tôi ứ tin đâu_ mặt Ly nhăn tít vào_ Anh ấy …… Á! Ai trông giống anh ý thế?
– Đâu đâu?_ Nhung cũng sốt sắng
– Kia kìa. Đang nói chuyện với ai trông cũng quen nữa.
Ly lấy tay chỉ cho Nhung về phía ngôi nhà nơi mà Desty và …. Quân đang nói chuyện ( chính xác là ở cổng nhà )
– Dù gì anh cũng ko bận gì. Để anh chở em đi.
– Ko cần thật mà anh. Em đi taxi cũng được. Chào anh nhé.
Desty đi thẳng ra rồi vẫy một cái taxi, Quân cứ nhìn theo cô bé. Bất chợt lúc chuẩn bị lên xe, cô bé quay lại nói cùng với một nụ cười:
– Em chỉ sợ làm phiền anh thôi. Anh cứ nghỉ ngơi đi nhé, đừng để chị Quỳnh lo. Bye bye
Rồi chiếc xe lao vút đi. Quân xoay người đi vào trong nhà. Xa xa có hai kẻ đang suy nghĩ
– Chính xác là anh ấy rồi. Tôi khẳng định đấy_ Ly chắc cú_ Anh ấy sống cùng khu này với chúng ta sao? Hí hí ( cười )
– Uhm, có vẻ như bà đúng. Nhưng người bên cạnh anh ý, nếu tôi ko nhầm thì….._ Nhung ngập ngừng
– Sao sao? Là ai?_ Ly sốt sắng _Mắt tôi dạo này lại lên độ rồi, nhìn chả rõ mấy. Chắc hôm nào phải đo lại.
– Snow princess.
– Con bé Quỳnh lớp mình hả?
– Ừ_ Nhung gật đầu xác nhận
– Sao lại thế được? Bà có nhầm ko ?_ Ly nhìn Nhung nghi ngờ
– Tôi chắc mà. Mắt tôi tinh hơn đôi mắt 4 phẩy của bà nhiều. Hơn nữa tôi còn nhìn thấy một điều cực kì shock_ Nhung dùng một ngón tay vuốt vuốt cái cằm của mình
– Gì?
– Quỳnh cười
– Hả?_ mồm Ly ngoác ra to ngang cái rổ_ Tôi bắt đầu thấy ko tin bà được rồi
– Có gì mà ko tin_ Nhung hất hàm
– Thì con bé ấy nổi tiếng là người vô cảm. Với lại tôi với bà học cùng nó đến năm nay cũng đã ba bốn năm, bà đã nhìn thấy nó cười bao giờ chưa?
– Vừa nhìn thấy xong. Bà phải tin tôi chứ?_ Nhung bắt đầu bực._ Mà thôi bà muốn tin hay ko thì tùy. Tôi chả muốn nói nữa
– Thôi mà. Hì hì ( cười ) Tôi tin bà được chưa?_ Ly cười lấy lòng _ Mà nếu những gì mình vừa thấy là thật thì anh Max có quan hệ gì với Quỳnh? Và sao tôi thấy như hai người này sống chung á. Sao lại thế nhỉ? Tôi nhớ là con nhóc sống ở một biệt thự to ngất ngưởng mà._ Ly nhăn trán
– Chả biết. Tí lên lớp là hỏi thử xem_ Nhung bắt đầu đạp nhanh hơn
– Sao lại thế nhỉ?_ Ly vẫn đang suy nghĩ.
– Bà mà ko nhanh lên thì muộn luôn đấy_ Nhung hét từ đằng xa lại
– Ơ,chờ tôi với….
***********************
Desty đang ngồi trong taxi. Chiếc xe lao nhanh trên đường bỏ lại phía nhau bao cảnh vật. Desty ngồi ghế sau, nghiêng đầu dựa vào cửa, đôi mắt khép lại. Chiếc Ipod nhét hờ trên tai vẫn đang réo rắt một bài nào đó. Chả ai biết cô bé nghĩ gì mà chính bé cũng ko muốn si biết mình nghĩ gì. Chiếc xe cứ thế đi trong im lặng, chẳng mấy chốc mà đã đến trường Desty. Cô nhóc trả tiền xe, bước xuống rồi ngẩng mặt vào trường. Desty đút hai tay vào túi quần, bước chậm rãi từng bước, khuôn mặt ko tỏ rõ bất kì cảm xúc nào. Có vài học sinh cố tránh xa chỗ Desty ra. Họ sợ, nỗi sợ hãi mơ hồ. Một vài cơn gió thoảng qua, những chiếc lá bay bay, những người xung quanh ngước mắt ngắm nhìn, tạo nên một cảnh lãng mạn hệt như trong phim. Chỉ khác nhân vật nữ chính chỉ có một mình. Desty vẫn ko nói gì, chiếc điện thoại rung bần bật trong túi quần. Cô bé lôi điện thoại ra, vẫn dòng tên cũ: Wind . Và Desty cũng lặp lại hệt hành động cũ: từ chối cuộc gọi, nhưng lần này bé còn thêm một động tác khác: tắt máy. Desty nhặt chiếc lá vướng trên tóc vì làn gió khi nãy, thả xuống đất rồi đi thẳng về lớp....